Hải đang ngồi với anh bạn thân ở quán cà phê ven sông. Hai người chơi với nhau từ hồi học phổ thông bên Mỹ. Nhưng bạn anh về Việt Nam từ năm ngoái, góp vốn với ông cậu là trùm bất động sản ở thành phố, mở một công ty kinh doanh nhà đất. Hôm nay bạn anh chở anh tới đây vừa để ăn tối, kết hợp đi xem một khu đất triển vọng có thể xây chung cư cao tầng. Hải chẳng quan tâm gì tới đất đai. Nhưng chuyên ngành của anh là thiết kế các công trình xây dựng, nên coi như đi xem đất cũng không uổng phí. Phải nói rằng khu đất mà Phong – bạn anh chở anh tới coi có một địa thế rất đẹp. Nơi này hiện còn đang thưa thớt, nhưng chỉ vài năm nữa thôi, nó hứa hẹn sẽ là một khu phát triển. Các tuyển giao thông và khu hạ tầng đã khá hoàn chỉnh và được quy hoạch chi tiết, hoàn toàn thông thoáng tiện lợi.
Phong vừa nhâm nhi cà phê, vừa đắc ý hỏi:
- Cậu thấy khu đất của tôi thế nào?
- Tốt! Sao mà anh lấy được vậy?
- Nghe nói cũng trày da tróc vi. Nhưng ông cậu tôi là thổ địa đất này. Ổng lo hết. Thủ tục này khác. Giờ chỉ còn chờ ngày khởi công xây dựng. Nhưng tôi đang trông chờ vào thiết kế của cậu.
- Mới về Việt Nam mà anh đã dùng thành ngữ siêu đẳng quá. Tôi phải học hỏi anh mới được.
- Ha ha ha. – Phong cười sảng khoái. – Tôi sinh ra ở Việt Nam, chứ đâu có giống cậu, là người Mỹ trăm phần trăm.
- Tôi sinh ra ở Mỹ, nhưng từ nhỏ mẹ tôi dạy tôi nói tiếng Việt. Ở nhà, tôi cấm không được nói tiếng Mỹ. Thành ra tôi nói tiếng Việt rành hơn tiếng Mỹ.
- Tốt. Gốc gác thì phải giữ. Mẹ anh quả là một người phụ nữ tuyệt vời!
Nghe tới đó, mắt Hải bỗng dưng chùng xuống. Mẹ anh đúng là một người phụ nữ tuyệt vời. Nhưng giữa mẹ con anh, chưa bao giờ anh cảm nhận được mối liên hệ thân mật nào. Anh không bao giờ hiểu mẹ, hay chạm tới nỗi niềm của bà. Mẹ của anh là một người mẹ tốt, vừa giỏi giang, vừa dịu dàng. Nhưng anh lúc nào cũng cảm thấy giữa họ là một khoảng cách mà qua thời gian, nó càng ngày càng rộng, có lẽ không tài nào che lấp được.
Tiếng của Phong phá vỡ dòng suy nghĩ của anh:
- Này, nhìn kìa. Được đấy chứ!
Hải ngẩng đầu lên. Thấy từ xa một cô gái mặc bộ váy màu đỏ đang đi về phía quán cà phê. Chiếc áo khoác to bên ngoài cũng không che được chiếc váy đỏ bó sát một thân hình mảnh mai rực rỡ. Mái tóc thả bồng bềnh theo mỗi bước chân uyển chuyển. Phong đang lẩm bẩm:
- Phụ nữ nào trông cũng thật sexy khi mặc váy đỏ.
Hải cố nhiên là không nghe thấy anh ta nói gì. Bởi anh đang chú ý vào khuôn mặt của chủ nhân chiếc váy đó. Khốn thật! Là cô ta. Cô ta đúng là có hẹn. Mà lại ăn mặc thật khêu gợi như thế này. Gã đàn ông đi cùng cô ta kia, không phải là bồ của cô ta đấy chứ!
- Này, sao mặt cậu ngây ra như ngỗng ỉa vậy?
Phong vẫn