Sau buổi tối và nỗ lực đối thoại bất thành, Vân áp dụng đủ các chính sách bỏ của chạy lấy người, vườn không nhà trống, địch tiến ta lùi, mèo tấn công, chuột… lủi đi mất. Nguyên cả hai tuần nay, thời gian cô chạy nhiều đến mức cả mấy năm qua dồn lại chắc cũng chưa bằng. Nhưng cuối cùng, phương thức trốn tránh nào cũng bị Hải phát hiện ra. Có khi sớm hơn, có khi muộn hơn, nhưng chuột vẫn lại bị bắt sống.
- Hù. Bắt được này!
- Á!
- Hi hi. Chị Vân. Dạo gần đây chị sao vậy? Cứ như là hoạt động tình báo ấy. Làm gì mà giật bắn cả người lên thế?
- Phù. Mùa Xuân à? Em hại chết chị. Đau tim quá!
- Rõ khổ thân. Thế có chuyện gì nào?
Thiên Vân lấy tay vuốt vuốt ngực.
- Này chị hỏi. Nếu như em gặp phải một kẻ theo đuổi lỳ lợm, không thích lý lẽ, ngông cuồng, tự ình là đúng thì em sẽ làm gì?
- Đơn giản. Đá cho nó văng ra ba ki lô mét.
Vân phẩy tay, làu bàu:
- Nếu đá được thì chị đã đá lên mặt trăng rồi.
- Chị lẩm bẩm cái gì đấy? Có phải chị đang nói đến chàng “hoàng tử hoa cẩm chướng” không? Anh chàng đó quá được đấy chứ. Trời ơi, trẻ tuổi, dáng chuẩn, đẹp trai, phóng khoáng… Chị không biết chứ bọn con gái văn phòng mình cứ gọi là phục với ghen tị với chị sát đất. Phi công trẻ lái máy bay bà già bây giờ đang là mốt đấy…
Vân lắc đầu nguây nguẩy. Mùa Xuân đang say sưa diễn thuyết một cách hào hứng, chợt dừng lại.
- Hơ, không phải chuyện của chị thì em nói cũng phí lời.
Nói xong còn làm động tác giả vờ bỏ đi. Vân vội kéo tay lại, lí nhí nói:
- Là anh ta.
Cô nhỏ cười một cách ranh ma. Bà chị hết chối nhé. Gì chứ cứ đụng đến chuyện tình cảm, yêu đương là Vân lại như học sinh cấp hai. Mà nói thật, học sinh cấp hai bây giờ nó lại chẳng bạo liệt hơn gấp tỉ lần ấy. Thôi phận làm em, cũng đành khai sáng cho bà chị vậy. Mùa Xuân cao giọng làm quân sư:
- Trong những trường hợp thế này chỉ có một cách duy nhất tiêu diệt ý chí chiến đấu của kẻ địch: Đó là khiến cho kẻ địch cảm thấy càng đeo bám thì càng vô vọng. Chị phải kiếm bạn trai đi!
Vân xụ mặt xuống. Tưởng kinh nghiệm gì hay ho chứ kiếm bạn trai thì quả là nhiệm vụ bất khả thi. Đâu phải cứ muốn có là được đâu? Nhưng bản lĩnh của Mùa Xuân tất nhiên là cao hơn Vân rất… rất nhiều lần.
- Ôi bà chị của tôi… Không nhất thiết phải là cứ phải kiếm bạn trai thật.
- Ý em là giả vờ như mình có bạn trai rồi. Tức là… tức là có một “bạn trai giả”?
Vân nhìn cô em với một vẻ mặt kinh dị. Mùa Xuân gật đầu xác nhận tỉnh bơ.
***
Ấy thế mà Vân đã có một buổi thực hành ớ lý thuyết kể trên, lại không ở đâu khác, chính trong đám cưới của cô nhỏ. Đám cưới của Xuân và anh chàng kỹ sư diễn ra theo đúng phương châm “đánh nhanh thắng gọn”. Lúc nhận được thiệp ai nấy đều sững sờ hỏi lại: “Sao chưa nghe phong thanh gì. Đùng phát cưới!” Ngay đến cả Vân cũng thấy chuyện này hơi hơi khó tin. Cô dâu tương lai cười giòn tan: “Ha ha ha… Đêm dài lắm mộng. Xu hướng bây giờ là Just Married không phải sao hả mọi người?”
Đám cưới được tổ chức trong một khách sạn 5 sao sang trọng. Thiên Vân mặc một bộ váy dạ hội màu xanh chất liệu lụa bóng, tóc cũng bới lên cho hợp với cái váy. Vài sợi tóc vương trên chiếc cổ trắng thanh mảnh. Chẳng biết vô tình hay có người sắp xếp, cô lại ngồi cạnh Phú ở bàn bạn của cô dâu, chủ yếu đều là đồng nghiệp làm cùng công ty. Suốt buổi tiệc, cô được anh chăm sóc chu đáo .Đã lâu không gặp, Phú mới đi công tác ở nước ngoài về, nhìn trắng hơn, mập hơn một chút, trông lại trẻ ra. Anh kể mấy kỷ niệm ở chuyến đi, làm cả bàn cười nghiêng ngả. Thỉnh thoảng tay anh đặt sau lưng ghế của Vân, tư thế thoải mái và vô cùng thân thiết.
Từ phía bàn khách của chú rể, một ánh mắt chứa đầy tức giận giống như có thể nã đạn vào kẻ thù không ngừng liếc sang phía đối diện. Vì biết rõ Vân sẽ tham dự đám cưới này, cho nên Hải, mặc dù chưa đến nỗi là thân thiết lắm với Tùng, mới chỉ ngồi nhậu với nhau vài bận, sau khi nhận được lời mời bèn hăng hái đồng ý. Người ta trốn được cái đám nào thì mừng như vàng. Thế mà lại có một anh chàng hăng hăng hái hái tình nguyện cầm phong bì đi dự tiệc. Tuy nhiên, kết quả lại không khả quan lắm. Anh chàng chỉ còn biết uống cạn một cốc bia đầy để cho vơi cục tức.
Cô dâu chú rể cùng cha mẹ hai bên được hộ tống bởi bầu đoàn quay phim, ánh sáng đi từng bàn quan khách để cảm ơn. Những nghi lễ năm này qua năm khác không có gì thay đổi, đối với người tham dự mà nói là quá nhàm chán, đám cưới nào cũng như nhau, thì riêng với người trong cuộc, chúng thật sự là những nghi thức thiêng liêng có ý nghĩa vô cùng. Mùa Xuân trong chiếc soa-rê trắng muốt thướt tha nắm chặt tay người đàn ông của cô ấy, cười rạng rỡ như một đóa hoa. Lúc Mùa Xuân đi qua chỗ của Vân, cô cúi xuống nói nhỏ: “Chút chị phải lên hát đấy nhé!” Không để cho Vân phản đối, cô dâu đã đi qua bàn khác.
Bạn