Vân không hiểu sao mình lại có hành động kỳ quặc như vậy. Nhìn thấy Hải, ngực thót lên một cái, sau đó như có quán tính, cô chui tọt vào trong nhà, ôm lấy một cái gối bông to sụ cố thủ trước ngực. Nhưng như thế nào cũng không thể ngăn được trái tim đang đánh trống trận trong cơ thể. Cũng không có tiếng gõ cửa hay tiếng gọi nào vọng vào. Hai con người đang bị ngăn cách qua một bức tường mỏng. Chỉ cần giơ tay ra mở một cánh cửa thôi mà sao lại khó khăn đến như vậy? Vân cắn chặt môi. Đối với cô, mở cánh cửa đó có nghĩa là cô sẽ buông theo cảm xúc của bản thân, sẽ thỏa hiệp … với tất cả.
Thời gian chậm chạp trôi. Đêm lặng lẽ buông xuống. Khi rất lâu, rất lâu… chừng như một thế kỷ sau, cánh cửa gỗ cuối cùng cũng “cạch” nhẹ một tiếng, nhẹ như thể chỉ là một tiếng động nhờ nhạt trong đêm nhưng đối với hai tâm hồn cô đơn, nó lại là tiếng động làm họ rung động. Chút ánh sáng từ trong phòng lọt ra ngoài, chiếu một vệt dài màu vàng đậm lên hành lang vắng trong một vài giây rồi chợt tắt lịm. Một tiếng thở dài thỏa mãn khẽ khàng bị nuốt gọn vào trong phòng cùng lúc với tiếng sập cửa. Thế giới bị bỏ lại bên ngoài khi hai con người trẻ tuổi trong căn phòng ấy ôm riết lấy nhau, quay cuồng một nụ hôn vồ vập. Như thể nó là sự khởi đầu. Cũng như thể đó là một sự kết thúc. Họ hôn xong, dừng lại tựa vào tường thở hổn hển, rồi lại hôn… Bất tận.
- Buông… ra… – Cuối cùng Vân cũng thều thào lên tiếng. Hàng loạt các hành động “quá khích” vừa rồi khiến ột người nhịn đói theo – đúng – nghĩa – đen từ lâu như Vân cảm thấy bị rút hết sức lực. Cô đang bị kẹp giữa Hải và bức tường, miệng nói “buông ra” nhưng vẫn bám chặt lấy anh giống như một con bạch tuộc. Một con bạch tuộc đang chết đói bị mắc cạn và nếu không bám chặt lấy anh, cô chắc chắn sẽ mềm oặt.
Hải vẫn luyến tiếc đặt nhẹ môi anh lên môi cô, thì thầm:
- Không buông.
- Nhưng em … đói!
Phụ họa với lời nói, dạ dày của cô réo o o. Vân thoáng đỏ mặt, nghiêng đầu gác cái cằm nhỏ của cô lên hõm vai chắc nịch của Hải. Anh xoa nhẹ lên lưng cô:
- Anh cũng thế. Chưa ăn tối.
Vân khẽ nhăn mặt. Không biết anh đã ngồi đợi ở ngoài cửa từ khi nào? Trong nhà chẳng còn chút thực phẩm gì, mà cô với tình trạng hiện tại thì không muốn lê dù chỉ một bước chân.
- Hình như còn một gói mì trong bếp – Cô nhắc Hải.
- Được. Chúng ta sẽ nấu mì. – Hải dễ dàng nhấc bổng Vân lên bằng một tay, đem cô đặt lên ghế so pha, xoa nhẹ đôi môi đỏ mọng vì hôn của cô rồi xắn tay áo đi vào bếp. Đúng như cô nói, trên giá gỗ có một gói mì. Anh bắc nồi nước nhỏ, tranh thủ tìm trong tủ lạnh xem có rau hay trứng gà gì đó không nhưng thật đáng thất vọng. Tủ lạnh trống trơn. Đúng là… Anh liếc nhìn ra phòng khách, thấy Vân nằm co người trên nệm ghế. Cô gái lười nhác, bữa ăn cuối cùng của cô là khi nào?
Hải vừa nấu mì vừa càm ràm:
- Lần sau đừng có hành hạ bản thân mình như thế. Sao lại không quan tâm tới sức khỏe của mình như thế cơ chứ…
Vân không đáp lại. Nhưng khóe môi cô đang mỉm cười. Cảm giác lại có thể yêu một ai đó thật là tốt. Cô đã chờ bao lâu rồi để cánh cửa trong trái tim mình rộng mở trở lại.
Chỉ một lát sau, mùi mì thơm lừng bốc lên khắp căn hộ nhỏ của Vân. Hải bắc nồi mì tôm nóng bỏng đặt lên tấm lót gỗ trên mặt bàn, nơi vừa để tiếp khách, vừa là bàn ăn. Anh chạy đi lấy bát, quay lại đã thấy Vân một tay cầm muôi, một tay cầm đũa, miệng thổi phù phù những sợi mì đang bốc khói, nôn nóng nhét chúng vào miệng.
- Cẩn thận. Nóng lắm đấy.
- Ngon quá! – Cô hớn hở, hất khẽ đầu với Hải. – Lại đây nào!
Hải sà xuống bên cạnh Vân. Họ anh húp một miếng, em húp một miếng xì xụp cho đến khi nồi mì hết nhẵn. Cả nước lẫn cái!
Giải quyết xong cơn đói làm mềm cả người, Thiên Vân ngồi thẳng lưng trên ghế sô pha. Ánh mắt cô nghiêm nghị nhìn Hải:
- Thời gian qua anh đã đi đâu?
Đây là điều cô phải hỏi ngay khi thấy anh. Nhưng tra xét một cách rõ ràng vào lúc bình tĩnh như thế này không phải là một ý tồi.
- Anh… anh… ở trong bệnh viện?
- Cái gì? Anh bị tai nạn? Vì sao, khi nào, ở đâu? Tại sao anh lại không gọi cho em? Tại sao…
- Yên nào – Anh nói dịu giọng. – Không phải anh đang lành lặn ở trước mặt em đây hay sao. Anh không bị gì cả. Chỉ là một tai nạn nhỏ thôi. Nhưng tên lang băm trong bệnh viện nghi anh bị đứt gân ở bàn chân nên bắt nằm lại trong bệnh viện để theo dõi. Ngoan! Tại sao em lại khóc!
Đôi bàn tay Hải tìm đường tới khuôn mặt của Vân. Cô đang khóc. Từng giọt lệ trong suốt từ khóe mắt chảy ra, lăn trên má. Khóe môi cô run run:
- Đừng bao giờ như thế nữa. Đừng bao giờ tự nhiên biến mất. Đừng bao giờ bỏ đi mà không nói điều gì. Đừng giống Sơn. Đừng bao giờ như vậy. Hứa với em đi.
Anh ôm khuôn mặt cô dịu dàng giữa hai bàn tay, trong lòng cảm thấy xót xa. Hẳn cô đã tuyệt vọng đến nhường nào, đau khổ đến nhường nào để bây giờ, cô luôn bị ám ảnh nỗi lo sợ rằng những người bên cô sẽ cứ thế lặng lẽ biến mất. Anh lau dòng nước mắt từ khóe mắt cô, thì thầm:
- Anh hứa. Anh sẽ không bao giờ rời bỏ em.
Cô không dừng khóc, nhưng đôi mắt nhìn anh trong trẻo hơn bao giờ hết:
- Nếu một ngày nào đó anh muốn rời xa em…
Anh nhướng ánh mắt bị tổn thương nhìn cô.
- Không. Chuyện này thực sự nghiêm túc. Khi nào muốn rời đi, hãy nói điều đó với em. Hứa đi!
Được rồi, đằng nào anh cũng sẽ chẳng bao giờ rời bỏ em, cô gái cứng đầu ạ.
- Anh hứa!
- Còn nữa. Làm ơn trở thành nhân viên chính thức của công ty