Mùa Xuân gặp Vân ở trước cửa cơ quan phát hành sách, lúc cô đang ôm xấp bản thảo vừa lấy từ trong cốp xe ra, vừa hấp tấp bước lên bậc thềm, vừa một tay xốc lại chiếc túi lớn đeo ở bên vai. Mùa Xuân kêu lớn:
- Hey, Lady!
- Xuân à? Tổng biên tập đang ở trong phòng đúng không?
- Yes, Lady. Này chị sao lại hớt hơ hớt hải thế hả?
- Sếp gọi chị tới gặp gấp.
- Ôi dào! – Mùa Xuân chu mỏ lên. – Cái “pè ziè” đó cần ai gặp ai, bao giờ cũng chả nói “Gấp này” “Gấp nọ”. Tới gặp chứ có phải đi gấp quần áo đâu. Này, có chuyện này gấp hơn đây này!
- Chuyện gì?
Cô gái làm bộ giận dỗi:
- Hôm nay sinh nhật em. Vậy mà chị không nhớ gì cả.
Thấy chị đồng nghiệp đứng vẻ áy náy, Xuân đập vào vai Vân, phì cười:
- Nhìn chị kìa. Em biết thừa. Chị đến ngày sinh của mình còn chả nhớ ấy chứ! Tối nay bảy giờ ở trung tâm CTL. Chị phải đến đấy. Tiện thể em giới thiệu chị với bạn trai em. Vậy nha, nhớ mang váy với lại trang điểm đấy!
Xuân nhắc Vân như vậy, vì cô hiếm thấy khi nào chị mặc váy. Chỉ trừ có buổi tiệc nào quan trọng bắt buộc, Xuân mới thấy chị mặc. Phí của! Cô từng chép miệng! Thân hình mảnh mai của chị ấy mà mặc váy chiết eo thì… chậc chậc…
Vân chia tay cô em đồng nghiệp, trong đầu vẫn luẩn quẩn những câu nói ríu rít của cô ta. Xuân chỉ kém Vân có hai tuổi thôi, mà tính vẫn nhí nha nhí nhảnh như trẻ con. Lúc Mùa Xuân với vào làm ở Nhà xuất bản thì Vân đã công tác ở đây một thời gian khá lâu rồi. Tính Vân vốn trầm, nói ít. Vậy mà không hiểu sao lại thành ra thân với cô gái mồm mép tép nhảy có cái tên là lạ này: Mùa Xuân. Chợt nhớ Tổng Biên Tập là người rất ghép trễ hẹn, cô vội vội vàng vàng chạy vào trong tòa nhà, tay ôm chặt xấp bản thảo.
Vân gõ cửa rồi đi vào. Chị Phương – sếp trực tiếp của Vân và Xuân, vừa nhìn thấy cô ngay lập tức tỏ một vẻ kích động lạ lùng:
- Cô không thể tới sớm hơn năm phút sao?
Giọng nói mặc dù đầy vẻ trách móc tiếc nuối, nhưng lại không có chút tức giận nào.
- Em… Đường tắc…
- Tiếc quá! Anh ta vừa mới rời đi. Đúng có năm phút.
- Ai vậy chị?
- Giám đốc công ty phát hành sách Thi Phú. Cô vào đi. Chị muốn cô tới để hai người làm quen. Vậy mà lại không được. Chán thế không biết!
Vân cười như mếu. Chị Phương vốn coi cô như em gái. Thấy mãi mà cô không có người yêu, còn sốt ruột hơn cả mẹ cô. Có đám nào kha khá, là chị nghĩ ngay đến việc mai mối cho Vân. Hồi cô mới vào làm ở nhà xuất bản đúng tròn một tuần, sau khi họp bàn giao công việc, chị Phương hỏi Vân có người yêu chưa. Nghe Vân nói chưa, sếp chép miệng: “Rõ uổng. Em họ chị làm bác sĩ khoa sản, mới đính hôn xong. Nếu cô xin vào làm sớm hơn một tháng thì có phải là tôi giới thiệu cho cháu tôi không!”
Về phía chị Phương, không nói, nhưng chị cũng đã đoán ra Vân có vấn đề về chuyện tình cảm. Con bé xinh xắn, tao nhã là thế, tính lại tốt mà đến hai mươi tám tuổi rồi vẫn chưa có người yêu thì đến là lạ. Khuôn mặt nó nét nào cũng sinh động, lanh lợi, mà tính lại trầm, có vẻ cô độc lặng lẽ; không biết trước yêu đương thế nào mà lại thế.
Vân nhìn bà chị sếp trách móc:
- Hóa ra chị gọi em đến là vì thế!
Sếp cô