Hoàng Thiên Vân là một cô gái bừa bãi. Vậy mà cô lại được chọn vào làm vị trí lễ tân của một công ty sản xuất phần mềm. Cử nhân Ngoại ngữ, bằng khá – thế mà phải đi làm lễ tân, mức lương chưa tới hai triệu. Nhưng xem ra cô vẫn còn may mắn hơn những người bị loại, không xin được việc. Quả thật, tuyển việc thời buổi này rất gắt. Khi làm lễ tân, suốt ngày ngồi nối line điện thoại và gửi công văn, cô thầm chửi rủa tại sao lúc phỏng vấn, họ lại bắt làm bài test tiếng anh, rồi test trình độ photoshop kỹ càng đến thế?
“Phường lừa đảo mà!”
Công việc buồn tẻ nhàm chán, thành ra Vân càng có nhiều thời gian để dịch phim. Cô làm thêm như thế này kiếm được rất nhiều tiền. Đó là một cơ sở phát hành đĩa phim lậu. Cung cách làm việc của họ như thế nào cô không biết. Cô chỉ làm việc thông qua Loan – bạn cùng lớp đại học của cô. Loan cũng nhận phim từ một người khác. Sau này tốt nghiệp, Loan đi du học, không nhận nữa. Còn cô, mỗi đêm vẫn lọ mọ thức đến sáng để dịch lời thoại. Phim có đủ các thể loại. Nhưng nhiều nhất vẫn là phim cấp ba. Nhớ lần đầu tiên mở một cái đĩa phim như thế, cô hoảng hốt tắt phụt màn hình vi tính. Rồi lại tò mò mở ra. Những cảnh làm tình thô tục khiến cô xem mà không khỏi nhăn mặt. Cô quyết định cô chỉ chuyên chú vào lời thoại. Chúng ít thô thiển hơn, dù không hơn là bao. Dịch những bộ phim như thế khiến cho cô phát ngán. Diễn viên như những con rối, chỉ biết hành động và la lối, lời thoại thì đơn điệu, chẳng có chút cảm xúc nào.
Vân giống như một con cú mèo. Ban đêm lộng hành, còn ban ngày thì vật vờ như bóng ma. Cho đến một ngày buồn chán nhất của tuổi hai mươi ba…
Thế giới của Vân thay đổi hoàn toàn sau chuyến leo núi trời định. Con cú mèo từ từ bước ra khỏi cuộc sống đang trật nhịp của nó. Cô đã có Sơn. Và ngôi nhà Trăng Non thành cái tổ ấm áp chứa hai con người. Hạnh phúc với họ thế là đủ, chẳng cần quan tâm gì tới bên ngoài.
Thói quen thức đêm của Vân vẫn chưa sửa được. Sơn đã là người thức khuya, cô còn tỉnh táo hơn cả anh. Đêm, họ thường ngồi trong phòng đọc sách trên lầu hai – nơi có ô cửa sổ màu vàng chanh không bao giờ khép. Vân dán mắt vào màn hình vi tính và cuốn từ điển, chuyên chú dịch phim. Sơn ngồi trên chiếc ghế sô pha kê trước ô cửa sổ mở đọc tài liệu.
- Đi ngủ! – Một lát, anh giục.
- Chờ em tí. Đang chỗ hay!
Mười lăm phút sau:
- Đi ngủ! – Giọng anh đã đanh lại.
Vân làm lơ, coi như không nghe thấy. Anh tức giận tới bế bổng cô lên, mang xuống phòng ngủ ở lầu dưới.
- Em chưa lưu file. Công sức của em! – Vân giãy giụa. Sơn đặt cô xuống. Anh rất dễ bị cô lừa. Cô lại tót lên trên ghế, quay sang cười với anh: – Chờ em tí nữa!
Một tí nữa của cô cũng phải tương đương cỡ nửa tiếng. Lần này anh không kiêng nể, ôm con cú mèo bướng bỉnh ném vào phòng ngủ của cô. Cô lồm cồm bò dậy:
- Nhưng em chưa buồn ngủ.
- Mắt em phải được nghỉ ngơi.
- Nó còn tỉnh táo lắm.
- Nó đang mệt mỏi vì em bắt nó nhìn nhiều.
- Hey guy, e-on! – Cô tinh quái nhìn anh, vỗ vỗ tay xuống đệm. – Em thách anh đấu mắt với em đấy!
Luật chơi rất đơn giản. Hai người ngồi đối diện gần nhau, mắt mở to nhìn vào đối phương. Ai chớp mắt hay cười trước thì người đó thua.
- Vớ vẩn! – Sơn phản đối.
- Em muốn đọ xem mắt anh với mắt em, mắt ai khỏe hơn.
À, được rồi. Là do cô thách đấu anh đấy. Sơn ngồi xuống đệm. Như hai đấu sĩ trên đấu trường, họ trợn mắt nhìn nhau. Giữ yên lặng đến nỗi cả căn phòng chỉ còn nghe tiếng hơi thở.
Lẽ dĩ nhiên là Sơn thua. Vì nhìn khuôn mặt trẻ con của cô quá kiên định. Cũng trong những lần “chiến đấu” thế này, Vân đã phát hiện ra một chấm nốt ruồi nhỏ xíu mờ mờ trên mí mắt trái của Sơn. Phải thật chú ý mới thấy.
Mặc dù biết Hải không phải là Sơn, cô vẫn muốn kiểm tra. Và mặc dù Hải không phải là Sơn, nhưng trên mí mắt trái của anh, cô cũng thấy có một chấm nốt ruồi nhỏ. Đó chính