Editor: Minh Nghi
Chạng vạng tối, Mộc Lương Tây lái xe đến chỗ Lục Diên Chiêu, mà Lục Diên Chiêu dường như đã đoán trước hôm nay cô nhất định đến, dĩ nhiên y tự mình đích thân mở cửa, rồi lại làm vẻ mặt như cười như không nhìn cô. Ở nhà y ăn mặc tùy ý, phối hợp với bộ quần áo ấy là khuôn mặt đặc biệt tươi cười, có vẻ lười biếng đến cực điểm, y lúc này đang híp mắt nhìn cô.
"Xem ra anh với Đường tiểu thư hẹn hò rất vui vẻ." Lương Tây đẩy y đang tựa hờ trên cửa, nở nụ cười vô hại với y, xoay người đi thẳng vào trong.
Lục Diên Chiêu thu lại nụ cười trên môi, lạnh lùng hừ với cô một cái. Vì sao y tiếp xúc với Đường gia đại tiểu thư, trong lòng cô biết rõ ràng, vậy mà giờ còn dám mượn cơ hội châm chọc y. Thấy y im lặng, Lương Tây quay đầu lại, đối diện với gương mặt như trứng thối của y, sắc mặt người đàn ông này biến hóa cứ như là tắc kè vậy, "Làm sao vậy? Tôi nói sai cái gì sao?"
Lục Diên Chiêu bước nhanh đến trước mặt Mộc Lương Tây, vươn tay siết chặt cằm cô, "Em đừng có đem mấy chiêu đối phó với Lạc Minh Khải mà dùng trên người tôi."
Sắc mặt Lương Tây vẫn không thay đổi, "Sao có thể chứ? Tôi đối với anh ta không có ôn nhu như đối với anh đâu nhé."
Cô càng nói, mặt mày Lục Diên Chiêu càng sa sầm, hơn nửa ngày y mới rút tay lại.
Lương Tây thấy tâm tình y không tốt lắm, cũng không dám trêu chọc y nữa, bẽn lẽn nói, "Tiểu Mỹ Nữ đâu rồi, sao không thấy nó vậy?""
"Tiểu Mỹ Nữ?" Lục Diên Chiêu không chút nào che giấu sự xem thường đối với cái tên này, "Con mèo cái đó hả? Nó đang rạo rực xuân sắc!" Nói xong hất cằm về phía đài Hướng Dương.
Lương Tây ngó lơ bộ dạng khinh thường của Lục Diên Chiêu, đi ra ban công. Nhưng cô tìm hoài vẫn không thấy Tiểu Mỹ Nữ, không khỏi có phần lo lắng, liền trực tiếp ra khỏi nhà, đi vào con hẻm nhỏ đó tìm Tiểu Mỹ Nữ. Cô không để ý rằng, Lục Diên Chiêu nhìn bóng lưng vội vàng của cô đến xuất thuần, cô không phải một người yêu động vật, vậy vì sao lại quan tâm tới một con mèo như thế? Chẳng lẽ bên trong có ẩn tình gì mà người khác không biết sao?
Mộc Lương Tây đi vào con hẻm nhỏ, vốn là muốn bế Tiểu Mỹ Nữ về. Nhưng khi cô đứng ở đầu hẻm, nhìn thấy Tiểu Mỹ Nữ dịu dàng nằm nhoài ở đó, đôi mắt híp lại nhìn chú mèo xám nằm kế bên, ý niệm trong đầu cô lập tức tiêu tan. Tiểu Mỹ Nữ của cô, thật sự tìm được Tiểu Soái Ca của mình rồi.
Cô tay không trở về, Lục Diên Chiêu cũng không cảm thấy bất ngờ. Y bước thẳng vào thư phòng, còn Lương Tây lấy thức ăn trong tủ lạnh ra, xuống bếp làm cơm chiều.
Bất luận như thế nào, Lục Diên Chiêu lần này thực sự đã giúp cô, những thứ khác cô báo đáp không được, chỉ có thể làm một số việc nhỏ thế này. Huống chi người như Lục Diên Chiêu, tất nhiên để tâm đến sự trả ơn của người khác, nhưng so với sự hồi ơn đáp nghĩa, y lại thích nhìn thấy cô bị yếu thế hơn.
Lương Tây làm một bữa ăn thật phong phú, Lục Diên Chiêu từ thư phòng đi ra. Trên thực tế, y bị mùi đồ ăn hấp dẫn, khi nhìn thấy Lương Tây đang đeo tạp dề, y tựa vào cửa đánh giá cô, Cô lúc này, khóe miệng mang mang theo ý cười nhàn nhạt, khiến y không phân biệt nỗi, vẻ mặt ung dung nhàn nhã của cô đến tột cùng là thực hay giả, nhưng y thà mình tin rằng đó chính là chân thành thật lòng, ý nghĩ này làm y thấy thoải mái hơn đôi chút. Lục Diên Chiêu đi vào một căn phòng khác, ở đó là nơi cất những chai rượu hảo hạng của y.
Mộc Lương Tây mang đồ ăn lên, thấy y cầm rượu đi ra, không khỏi dở khóc dở cười, "Bữa cơm này thật là... Chẳng ra sao hết."
Cô làm liền mấy món ăn nhanh, vô luận thế nào đều không phù hợp với loại rượu quý giá như thế.
"Chẳng phải em cũng luôn làm như thế sao?" Lục Diên Chiêu liếc nhìn cô một cái, tâm tình tốt đẹp vẫn chưa bị ảnh hưởng, Lương Tây cũng đành phải im lặng.
Qủa thực hôm nay tinh thần y không tệ, bởi vì y còn chủ động rót rượu cho cô.
Y cầm ly rượu của mình làm động tác "cheers" với cô, "Chúng ta quả thực cũng nên ăn mừng chứ nhỉ?"
Cô có vẻ nghi hoặc.
"Thịnh Á gặp vấn đề, đối với Mộc Thị mà nói chẳng phải là tin vui sao?" Lục Diên Chiêu cầm ly lên uống cạn.
Có thể coi là vậy, Lương Tây ở trong lòng thầm nói, chẳng qua việc này còn cách mục tiêu của cô rất xa.
Lục Diên Chiêu ngồi lại dùng bữa, ăn được mấy miếng lại nghĩ tới gì đó, "Em nói thật cho tôi biết, rốt cuộc em muốn làm gì?"
"Ý gì đây?"
"Lạc Minh Khải muốn Mộc Thị tan nát, đây là mục đích của anh ta, vậy còn em?"
"Tôi? Tôi thì có mục đích gì chứ? Đi được bước nào hay bước đó, chẳng qua tôi nhất định phải bảo vệ bố mẹ, không để họ bị thương tổn gì, đây là điều quan trọng nhất."
Lục Diên Chiêu quan sát cô vài giây, cuối cùng gật đầu.
Lương Tây cúi đầu, sao đột nhiên y lại hỏi vấn đề này chứ? Y đang hoài nghi điều gì đây? Không đâu, y sẽ không biết được mục đích thật sự của cô là gì. Nếu không, với tính cách của y, không có khả năng y lại ôn hòa ngồi dùng bữa cùng cô như vậy, có lẽ phải lấy tay trực tiếp bóp chết cô mới đúng.
Hà Gia Hữu trước giờ vốn hay làm từ thiện, mọi người ai ai cũng biết, nay lại tổ chức buổi dạ tiệc từ thiện ở một khách sạn tầm cỡ, khách đến tham dự tất nhiên đều là những nhân vật có địa vị nhất định trong giới thượng lưu. Lạc Minh Khải đã nhận được thiệp mời từ trước, chính xác mà nói là, những "nhân vật đình đám" trong Hoàng Thành đều nhận được thiệp mời.
Lạc Minh Khải sớm dặn dò Mộc Lương Tây, vì thế cô đã sớm chuẩn bị kỹ lưỡng, ở nhà ngoan ngoãn chờ Lạc Minh Khải về đón.
Sau khi yên vị trên xe, Lương Tây cảm thấy anh có chuyện gì muốn nói với cô, nhưng anh lại do dự một hồi cũng không mở miệng, anh không nói, cô cũng sẽ không chủ động hỏi, dù cho trong lòng cô đã tỏ như ban ngày. Thím Hoàng đã báo cho cô biết, Lạc Minh Khải âm thầm hỏi bà hành tung gần đây của cô, thím Hoàng cũng dựa theo lời của cô mà truyền đạt lại cho Lạc Minh Khải. Thím Hoàng nói với anh, gần đây có một người đàn ông ăn vận sang trọng thường xuyên đến tìm cô chủ.
Qua lời kể của thím Hoàng, hẳn là Lạc Minh Khải sẽ đoán được người đàn ông kia là Lục Diên Chiêu.
Mặc kệ trong lòng Lục Diên Chiêu rốt cuộc là dùng loại thái độ nào hợp tác cùng Mộc Thị, thì ở trong mắt Lạc Minh Khải, Lục Diên
Chiêu chính là công kahi khiêu chiến, từ nay bọn họ chỉ có thể ở hai chiến tuyến song song.
Dọc theo đường đi, Mộc Lương Tây ngoài mặt hỏi Lạc Minh Khải tình hình công ty dạo này, trong lòng lại âm thầm dò xét, tới khi nào anh mới mở miệng bảo xô cách xa Lục Diên Chiêu một chút? Nhưng làm cho cô kinh ngạc là, suốt con đường đi Lạc Minh Khải không hề đả động gì đến việc này. Anh không đề cập tới, có phải là đã thả mặc cô rồi hay không?
Lương Tây không thể xác nhận được thái độ hiện giờ của Lạc Minh Khải, cô thử thăm dò xem cảm xúc anh dành cho cô thế nào, đến cuối cùng cũng chỉ là dư thừa, hoặc có thể anh vẫn coi cô là người phụ nữ bị anh vô tình kéo xuống vũng lầy.
Tiệc từ thiện tối, khách mời chủ yếu là những nhân vật danh tiếng tầm cỡ, từng tên từng tên được người chủ trì trên sân khấu đọc, giới thiệu những hoạt động từ thiện đã làm trong năm nay. Cái gọi là hoạt động từ thiện, thậm chí chiến dịch quảng cáo còn không đến hai cái, những người này, tiền ăn chơi một ngày của bọn họ có lẽ đã hơn số tiền quyên góp kia mấy lần rồi.
Lương Tây thầm đánh giá các vị khách quý ở đây, ghi nhớ kỹ từng người từng người đang cùng Lạc Minh Khải nói chuyện, nghe bọn họ nói, liền biết được quan hệ của họ với Thịnh Á ra sao, nhiều thương nhân cùng hợp tác vẫn là muốn "thơm lây" nhờ danh Thịnh Á.
Cô thích đi theo Lạc Minh Khải tham gia những bữa tiệc thế này, thật sự khiến cô học hỏi được rất nhiều.
Mà hôm nay, những "tinh anh" trong Hoàng Thành thế nhưng đều có mặt. Ngay cả trong lễ cưới của bọn họ, những người này cũng không tụ tập lại đầy đủ thế này, lúc ấy Tứ thiếu An Diệc Thành không tham dự, cô nhớ như in. Địa vị của An Diệc Thành ở Thịnh Á dường như không tầm thường, quản lý cả một hệ thống thông tin lớn. Có một khoảng thời gian dài trước đây, phần lớn tâm tư của Mộc Lương Tây là suy nghĩ xem làm thế nào để số lần gặp mặt của Lạc Minh Khải và An Diệc Thành giảm bớt, cũng may là từ sau khi Lạc Minh Khải thành lập Thịnh Á, mặc dù quan hệ với mấy vị Hoàng Thành vẫn vậy, nhưng số lần bọn họ tụ hợp lại đúng là ít hơn trước.
Lạc Minh Khải dắt Mộc Lương Tây đi trong đại sảnh, đứng bên kia chính là người thành lập Hoàng Thành – Cố Trường Dạ. Lương Tây tất nhiên không thể không biết tốt xấu như vậy, ngọt ngào bắt chước Lạc Minh Khải gọi "Anh cả."
Ánh mắt Cố Trường Dạ lãnh lẽo đúng như lời đồn, Lương Tây nhanh chóng cụp mắt, nhìn về phía Giản Ngưng đang đứng kế bên anh ta. So với hôm lễ cưới cô nhìn thấy Giản Ngưng, thì bây giờ trông cô ấy còn yếu đuối hơn, sự yếu đuối này hoàn toàn không giống với sự yếu đuối mà Lương Tây hay giả vờ, nhìn Giản Ngưng yếu đuối tới mức dường như có thể ngã quỵ bất cứ lúc nào. Nhưng Mộc Lương Tây không thấy thông cảm, phụ nữ nếu như không tự giành lấy địa vị cho bản thân, thì chỉ còn nước bị trói buộc trong lồng giam của đàn ông mà thôi.
Cô còn nhớ rõ ngày cô kết hôn, ánh mắt cô chị dâu này cô lại mang theo vẻ đồng cảm.
Vậy hiện giờ, là ai cảm thông cho ai? Sai rồi, không có cảm thông. Mộc Lương Tây cô, không đồng cảm với bất kì ai, bao gồm chính cô. Người yếu đuối, thì không có tư cách yêu cầu được thông cảm, dĩ nhiên cũng không nhất định phải hứng hết những lời nhục mạ của người khác, bởi vì đối những người hèn yếu, hành vi yếu ớt của họ chính là hình phạt lớn nhất dành cho bản thân họ rồi.
Sau khi Lạc Minh Khải và Cố Trường Dạ tán gẫu đôi lời, thì Lương Tây mới nhỏ giọng mở miệng hỏi anh, "Chị dâu của anh làm sao vậy, trông cứ thế nào..." Có phần bất thường.
"Không nên hỏi chuyện của bọn họ."
Lương Tây đành mím môi, còn ngước mặt lên để anh nhìn một hồi, tựa hộ đang chứng minh cho anh thấy rằng cô rất nghe lời. Anh không cho cô hỏi, cô liền mím môi thật chặt, thật sự không mở miệng.
Lạc Minh Khải bị bộ dạng hiện giờ của cô chọc cười, nhịn không được lắc đầu một cái.
Bọn họ đi vài bước, liền thấy Hạ Niệm Ý mặc trang phục dạ hội đi tới. Lương Tây nhanh chóng liếc mắt đánh giá sắc mặt Lạc Minh Khải một cái, vẻ mặt anh như được phù phép vậy, thoặt cái liền trở nên âm trầm. Xem ra Lạc Mih Khải cũng không biết tối nay Hạ Niệm Ý sẽ đến, không được sự đồng ý của Lạc Minh Khải mà cô ta đã tới, chỉ có hai loại khả năng, một là cô ta ngu không ai bằng, hai là chắc cô ta mang theo tin gì quý giá lắm, như thế mới không sợ Lạc Minh Khải nổi trận lôi đình.
Hạ Niệm Ý thuộc loại nào đây?
Cho dù Hạ Niệm Ý bởi vì Lạc Minh Khải mà đánh mất lý trí, cũng tuyệt đối không có khả năng làm những chuyện ngu dốt, như vậy thì chắc chắn là thuộc loại sau rồi.
Nghĩ đến đây, Lương Tây không khỏi cúi đầu lộ ra một tia cười lạnh.
Khi Hạ Niệm Ý còn chưa đến gần, đã có người tiến lên, muốn mời cô ta khiêu vũ. Người đàn ông này hẳn là có quan hệ kah1 tốt với Lạc Minh Khải, biết cục diện hiện tại rối rắm, liền chủ động giúp Lạc Minh Khải giải vây. Lương Tây hơi tiếc nuối, cô còn muốn biết Lạc Minh Khải sẽ phản ứng ra sao, xem xem anh có bỏ rơi cô để đến bên cạnh Hạ Niệm Ý như ý nguyện của cô ta hay không?
Nơi này nhiều người như vậy, Lạc Minh Khải thật sự không thể thả mặc cô ta.
Mộc Lương Tây vừa ngẩng đầu lên, liền bắt gặp Lục Diên Chiêu mặc một thân tây trang, đang đi về phía bọn họ.
Cô nghĩ, tối nay thật sự rất náo nhiệt.