Đứng trước cửa phòng bệnh nhìn bác sĩ kiểm tra sức khỏe Cố Trường Dạ, còn anh ta thì mơ màng nói mê sảng. Đứng ngoài phòng bệnh, mọi người đều im lặng, đến cả một người nói nhiều như Nguyễn Ngộ Minh cũng không dám nói gì. Thần sắc mọi người ngưng trọng, từ khi lão đại nhìn thấy "thi thể" của chị dâu thì không tỉnh táo được nữa.
Lạc Minh Khải đứng trước cửa, nhìn bộ dạng của Cố Trường Dạ, ý nghĩ đầu tiên trong đầu anh là nếu chị dâu mang thai, anh có để cô sinh đứa bé ra không? Nếu lão đại quyết đoán như trong quán bar ngày đó, liệu có biến thành bộ dạng này không?
Giúp chị dâu bỏ trốn là tốt hay xấu đây? Nếu lão đại không sụp độ như vậy mà tỉnh táo đi tìm chân tướng thì anh sẽ gánh lấy hậu quả như thế nào bây giờ? Chỉ mới là giả thuyết đã khiến cho anh phát khiếp, may mắn là ông trời vẫn còn thương anh, cho anh đứng ở đây.
Anh rời khỏi bệnh viện, trái tim trống rỗng. Thịnh Á đã khôi phục bình thường, Mộc thị trong tay Lục Diên Chiêu cũng đi đúng quỹ đạo của nó. Hơn nữa Lục Diên Chiêu hết lòng vì Mộc thị nên Lục lão gia cũng ở sau lưng giúp đỡ một chút, Mộc thị sẽ trở lại thời kỳ huy hoàng là một điều không còn xa vời nữa.
Hết thảy đều đi đúng quỹ đạo, còn anh thì sao?
Sau khi cô rời đi, cô và anh không còn quan hệ gì nữa, cô nói được làm được. Không liên lạc, so với người lạ còn không bằng, cô cũng rất tuyệt tình, dù giấy chứng nhận ly hôn chưa lấy nhưng cô cũng chẳng vội vàng. Còn anh, vì sao không chịu cho nhau một kết thúc thật sự?
Thứ mà Lạc Minh Khải nhớ cũng chỉ là khuôn mặt tươi cười của cô, đứng trước cổng biệt thự chờ anh về, cô sẽ mỉm cười khi anh nhìn cô, háo hức tìm anh kể chuyện hôm nay cô đã làm. Những chuyện này như một cuốn phim tua đi tua lại trong đầu anh, vậy mà anh không có can đảm hỏi cô, đó là hư tình giả ý hay tình cảm thật của cô.
Anh vẫn luôn nhớ kỹ dáng vẻ của cô lúc anh cầu hôn, khuôn mặt lúc ấy của cô tràn ngập sự hạnh phúc. Chính vì nụ cười hạnh phúc của cô mà cảm giác tội lỗi trong lòng anh ngày một lớn dần.
Bây giờ, mọi thứ đã kết thúc, không đúng, hẳn là kết thúc từ sớm rồi. Những điều anh làm đều biến thành hư vô, mãi sẽ không quay về điểm ban đầu được nữa.
Tâm trạng anh mất cô như vậy, tâm trạng của lão đại khi mất chị dâu cũng như anh sao? Khi nhìn thấy chị dâu nằm trên vũng máu, có phải lão đại cũng rất đau khổ không? Vậy mà khi anh nhìn thấy lão đại biến thành bộ dạng nửa sống nửa chết, anh không hề hối hận khi cùng Trình Vũ Phỉ hợp tác đem chị dâu bỏ trốn. Có thể cứu một người ra khỏi sự đau khổ, tại sao anh lại không cứu cơ chứ?
Đối với bản thân, anh chẳng còn hy vọng gì nữa.
Anh không hiểu tại sao mình lại lái xe về trang viên Hoa Hồng. Khi tin tức anh và Mộc Lương Tây ly hôn bị truyền thông đăng đầy trời thì không ít người tìm anh mua lại trang viên này. Anh chưa bao giờ đồng ý, ai cũng tưởng rằng họ ra giá chưa vừa lòng anh, căn bản anh không thích nơi này, sau khi Mộc Lương Tây rời đi, anh chưa quay lại nơi này lần nào.
Vì sao anh không muốn trở về nơi này?
Anh không muốn cảm nhận sự lạnh lẽo tới tận đáy lòng, không có cách nào sưởi ấm được.
Biệt thự đã mất đi hơi người, đứng nhìn từ xa chỉ thấy tối tăm, diện tích quá rộng, xung quanh lại trồng nhiều cây cối nhưng trong nhà lại không có ánh đèn nên càng thêm cảm giác âm u.
Anh từ trong xe bước ra, từng bước đi vào. Bên trong không có người nên nhìn giống như đã bị bỏ hoang từ lâu, không khí ẩm thấp vì đã lâu không dọn dẹp làm cho anh cảm thấy khó chịu.
Nơi này trồng nhiều cây hoa khác nhau nhưng lại không có hoa hồng, tại sao lại gọi là trang viên Hoa Hồng chứ?
Vì ban ngày nơi này chính là cuộc sống thật trong thế giới cổ tích ư?
Anh từng hoài nghi tình yêu của người phụ nữ kia, dù là tình yêu trong quá khứ hay tình yêu ở hiện tại, nếu đã yêu rồi thì làm sao có thể trong nháy mắt thiết kế ra một trò chơi như thế?
Anh nhắm mắt lại, tưởng tượng tâm trạng của cô khi ở đây một mình. Cô sống trong một nơi đẹp như cổ tích, mỗi ngày đều đứng trước nhà đợi chồng mình đi làm về với những tâm tư chỉ có cô hiểu rõ. Nơi đẹp như cổ tích này là của cô, là lâu đài của riêng cô. Khi ở đây, cô cho phép bản thân mình bộc lộ tình cảm, giả vờ như mình chưa từng chịu tổn thương, giả vờ như mình không biết bên ngoài lâu đài có chuyện gì xảy ra. Cô cho phép
mình thể hiện sự ngây thơ nhất ở đây, giống như cuộc đời cô bắt đầu từ năm mười bảy tuổi đã ở nơi này, mọi chuyện trước kia đều bị bỏ qua.
Đây là nơi cô hạnh phúc nhất, cô không quan tâm đ ến chồng mình ở ngoài làm gì, phát sinh quan hệ với người nào. Khi ở đây, cô tự chìm đắm mình vào thế giới cổ tích chỉ thuộc về mình cô.
Nơi này chỉ là một giấc mộng của cô, chính cô cũng biết sẽ có ngày mình tỉnh mộng.
Anh mở to mắt, rốt cuộc cũng hiểu lý do nơi này có tên là trang viên Hoa Hồng. Ở đây không có hoa hồng, nó chỉ xuất hiện trong lòng cô, chỉ nở trong lòng cô, nở rộ đẹp đẽ như cô đã từng mong đợi.
Anh từ từ bước đi, đến trước căn phòng bọn họ từng ở. Mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, đồ vật cô từng dùng qua vẫn còn ở đó, tựa như cô chưa từng rời đi.
Lúc này anh mới giật mình, anh chưa từng để tâm để căn phòng này, có khi cô đã lấy đi gì đó, chẳng qua là anh không biết thôi.
Ở đây thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức anh cho rằng mình không tồn tại.
Anh nhìn từng ngóc ngách như thể anh đã chiêm ngưỡng một cảnh tượng mà anh chưa bao giờ nhìn thấy. Khi anh mở ngăn kéo trong tủ đầu giường, bên trong có một cái điện thoại, là một cái điện thoại nắp gập có hình hoa hồng đỏ. Anh mở nguồn nhưng điện thoại đã hết pin từ lâu. Điện thoại có kiểu dáng thịnh hành từ rất nhiều năm trước, bàn phím vẫn là những nút bấm, màn hình cũng nhỏ đến đáng thương, chẳng giống điện thoại cảm ứng như bây giờ màn hình càng lúc càng lớn...
Anh cầm chiếc điện thoại đang được sạc, bật nguồn...
Điện thoại đời cũ nhưng trông vẫn rất mới, dường như chủ nhân của nó rất ít khi dùng đến. Trong danh bạ không lưu số nào, cũng không có lịch sử cuộc gọi... Anh ấn vào phần tin nhắn, bên trong chỉ có tin nhắn từ 10086, đa phần là nhắc nhở số dư không đủ cần nạp thêm tiền, số ít là quảng cáo dịch vụ của tổng đài.
Anh cầm điện thoại, nhẹ nhàng thở ra một hơi, sau đó ngã trên giường. Lúc nằm xuống anh đè vào nút gì nên điện thoại khóa màn hình. Nhìn điện thoại một lúc, nghĩ đến những tin nhắn của 10086 rồi chợt nhớ đây là tin nhắn được nhận. Anh lập tức ngồi dậy, tìm đến mục tin nhắn đã gửi...
"Trễ lắm rồi, hôm nay anh có về không?"
"Tối nay anh muốn ăn gì? Em sẽ nấu cho anh."
"Gần đây anh bận bịu nhiều nhưng nhớ phải nghỉ ngơi, chăm sóc tốt bản thân nha."
"Thời tiết trở lạnh rồi, anh mặc thêm áo ấm nhé. Đừng để bị cảm."
- --
"Có đôi lúc trong đầu em luôn có nhiều suy nghĩ nhàm chán. Trong lúc em chờ anh về nhà, em luôn tưởng tượng anh đang làm gì đó. Liệu anh có đang làm việc hay là đang đi xã giao? Liệu anh đang nói chuyện với đối tác hay đang ở trong công ty tăng ca?...."
"Hôm nay em nấu rất nhiều món. Mấy món này em mới học được đó, rất muốn anh về nhà ăn cùng em."
"Hôm nay đèn trong phòng hỏng rồi. Em tự mua đèn để thay đó. Nếu như anh biết thì anh có khen em không?"
"Hôm nay em ở ngoài vườn chờ anh về. Em tự nhủ rằng mình sẽ đếm một trăm lần, nếu anh vẫn chưa về thì em sẽ vào nhà. Nhưng em đếm mấy lần một trăm rồi mà anh vẫn chưa về...."
- --
Từng câu từng chữ chiếu vào đôi mắt của anh, tồn tại trong sâu thẫm trái tim anh.
Người nhận tin nhắn là anh.
Cô biết rõ điện thoại của anh có chức năng tự động xóa tin nhắn nhưng vẫn cố chấp gửi. Cô biết rõ những tin nhắn cô gửi anh sẽ không bao giờ đọc được.
Cô biết rõ mọi việc cô làm người đàn ông đó sẽ chẳng bao giờ đáp lại. Nhưng cô vẫn lặng lẽ soạn tin nhắn, lần lượt đặt xuống từng nỗi niềm sâu kín trong lòng, cô biết rõ hơn ai hết, chỉ mình cô biết tất cả những điều này...
Có một người, mơ giấc mộng thuộc về tuổi thiếu nữ, sau đó tỉnh dậy từ giấc mộng...
Bàn tay cầm điện thoại run rẩy, từng giọt nước mắt không ngừng rơi xuống.
Anh hết hy vọng thật rồi, anh đã không còn tư cách ở bên cạnh cô nữa rồi.
Cuối cùng anh cũng biết cô yêu anh nhiều như thế nào, chính anh đã bỏ lỡ tình yêu của cô.