"Hai vị đạo hữu, không bằng chúng ta biến chiến tranh thành tơ lụa, ngày sau cùng uống rượu vui vẻ với nhau, thế nào? Hơn nữa, ta còn có mấy vị hảo hữu là Yêu tộc, nhân cùng yêu cũng đâu có gì khác biệt."
Giang Vân Hạc đi về bên phải hai bước, hai cái sừng cong bên cạnh hắn chợt lóe lên.
Sau khi dành một chút thời gian làm quen với phương thức công kích của Thanh Ngưu và một yêu quái khác, Giang Vân Hạc đã hơi buông lỏng. Chỉ cần không phải pháp bảo công kích phạm vi lớn, còn lại hắn đều không sợ.
Hắn còn có thể dành chút thời gian phục dụng đan dược để hồi phục một lần linh lực.
Thứ hắn dùng phải là thiên tài địa bảo Nguyệt Lộ, còn những dược vật bình thường kia hồi phục linh lực đều rất chậm chạp, tương đương với người đói bụng ăn cơm không có khả năng khôi phục sức mạnh ngay lập tức.
"Ta biết Ngũ Dương Sơn Hoàng đại nương, không biết các ngươi có biết hay không? Bà ấy là một yêu quái rất tốt, là người hiền lành, còn có Hắc Lang Quân, là người chất phác ngay thẳng, các ngươi có nhìn thấy đôi giày dưới chân ta không? Là một Thỏ Yêu tặng cho ta, nàng gọi là Tiểu Bạch, rất đáng yêu."
Giang Vân Hạc mồm nói lải nhải liên miên làm hai yêu quái tâm phiền ý loạn.
"Ngươi nói xong chưa? Ta có biết hay không thì thế nào? Sao ngươi nói nhảm nhiều như vậy?" Yêu quái có đôi sừng cong làm pháp bảo mặt nóng nảy.
"Vậy chúng ta hàn huyên chuyện khác? Vừa rồi ta nhìn thấy cô nương có đôi tai mèo, trên người mặc váy dài màu lam cùng áo ngực, còn có một đôi hoa tai nguyệt nha, tên là gì vậy? Nhà ở nơi nào? Ta rất muốn cùng nàng kết giao bằng hữu." Giang Vân Hạc cười càng hiền lành.
"Sư đệ, ta sẽ nói cho sư tỷ đó." Hai tay Ninh Vân ôm ngực, để lộ ra một rãnh sâu hun hút, không biết từ lúc nào nàng đã đuổi tới, còn đứng phía sau cách Giang Vân Hạc không xa.
"Ta thấy cô nương ấy có đôi hoa tai rất thích hợp với sư tỷ, không biết nàng có chịu từ bỏ những thứ yêu thích hay không." Sắc mặt Giang Vân Hạc không thay đổi."Sư tỷ không cảm thấy đôi hoa tai nguyệt nha đó rất xứng đôi với ngươi sao?"
"Nếu ngươi nói như vậy, có lẽ là sự thực”. Ninh Vân trầm tư.
"Không đánh nữa." Thân thể Thanh Ngưu biến thành đại hán mặc thanh bào, tức giận nói: "Đánh không được, tiểu tử này còn trơn hơn cả cá chạch."
Lúc đầu hai người đánh nửa ngày còn không thắng được tiểu tử này, giờ hắn lại thêm hai trợ thủ, chắc chắn hai người sẽ không là đối thủ, nên đành phải dừng tay.
Yêu quái hai sừng thấy thế, rất tức giận đem pháp bảo thu lại.
"Tốt tốt, mọi người cùng nhau uống chút rượu cũng không tệ, sao cứ phải đánh đánh giết giết."
"Là các ngươi động thủ trước." Thanh Ngưu đại hán thô giọng nói.
"Nhiều người như vậy, hẳn sẽ có mấy kẻ ngu đúng không?" Giang Vân Hạc quay đầu nhìn lại, Mộng Nữ đang chiến đấu cùng yêu quái đuôi sói dùng một đôi dao găm, đôi bên rơi vào hỗn chiến.
Còn Tư Không Quy đang dây dưa với yêu quái trông như biên bức(dơi).
Nhìn kỹ, hắn phát hiện hai người này cùng hai yêu quái đánh nhau rất là điêu luyện, nhưng cả hai bên đều không xuất toàn lực.
Giang Vân Hạc đột nhiên hiểu ra, thầm mắng trong lòng, một đám láu cá.
Có vẻ như yêu quái không phải tất cả đều thật thà.
Nhìn thấy bên này dừng tay, những yêu quái khác cũng nhao nhao dừng lại, chỉ có Đại Bàng yêu đầy một bụng tức giận, hết lần này tới lần khác không làm gì được Nhậm Như Ngọc.
Song phương mỗi bên tụ hợp cùng một chỗ, làm ra tư thế giằng co, quan sát tình huống giữa sân.
Bên trên đại trạch một thanh long đao hầu như chiếu sáng màn đêm, như một đường thiểm điện, khí thế vô song không thể ngăn cản hướng về phía Tô Tiểu Tiểu một ngụm nuốt lấy.
Vô số ngân ti của nàng cũng không thể ngăn trở thanh long đao này chém xuống, liên tục bị đứt.
Một lần nữa Tô Tiểu Tiểu tế ra U Phách thần quang quét lên trên, thôn phệ long đao phân nửa, nhưng phần còn lại vẫn còn chém xuống.
Đối mặt với đao quang, vô số ngân ti lần nữa cuốn lấy, ngăn đao quang lại, sau đó U Phách thần quang quét lần nữa, không trung liền trở nên vắng vẻ.
"Ta đã nói rồi, ngươi có chém một trăm đao cũng vô dụng." Tô Tiểu Tiểu tuỳ tiện cười to.
Lúc này, Giang Vân Hạc cảm thấy Tô Tiểu Tiểu lợi hại hơn rất nhiều.
Chấp Nguyệt từng nói, Chu Tiêu mạnh hơn Tô Tiểu Tiểu một chút, nhưng hắn thì thấy ngược lại.
Đột nhiên, Giang Vân Hạc thấy một thứ gì đó, hắn hơi sững sờ, sau đó biến sắc, còn chưa kịp mở miệng, thì một đầu bạch sắc cự hổ từ phía dưới đại trạch lao ra, nhấc lên một cơn sóng lớn.
Bạch Hổ phun ra bạch quang chiếu thẳng vào sau lưng Tô Tiểu Tiểu.
Cả người Tô Tiểu Tiểu bay ra ngoài như lá rụng bị gió to quét đến, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi.
"Dương Sơn Quân!" Tô Tiểu Tiểu phát ra một tiếng kêu thê lương đầy phẫn nộ, hóa thành một đạo u quang chạy trốn.
"Ha ha ha, tiểu tặc, cuối cùng ta cũng bắt được ngươi." Bạch Hổ phát ra một tiếng kêu to, đám mây trên không trung bị tiếng gào này chấn vỡ.
Thân thể hắn lắc một cái, vô số điểm đen từ thân thể rơi xuống, hóa thành Trành Quỷ đuổi theo Tô Tiểu Tiểu.
Lúc này, Bạch Long đại trạch đã sớm bị phong tỏa, Tô Tiểu Tiểu đành phải di chuyển trong phạm vi vòng tròn, tốc độ nàng càng ngày càng chậm, đột nhiên lại phun ra một ngụm máu, gương mặt xinh đẹp tràn đầy hận ý.
Trành Quỷ ở phía nàng sau càng ngày càng gần.
"Tô Tiểu Tiểu coi như xong." Thai Bảo thấp giọng.
Không nghĩ tới, Yêu Nữ nổi tiếng thiên hạ, vậy mà lại chết ở chỗ này.
Những Trành Quỷ còn dễ hiểu, mà vấn đề nằm ở chủ nhân của Trành Quỷ kìa, Dương Sơn Quân.
Dương Sơn Quân đã ẩn giấu dưới nước từ bao giờ, thậm chí phủ đệ Thủy Quân đều không để ý, nhìn hắn hung hãn đánh lén Tô Tiểu Tiểu, có thể thấy được hận ý của Dương Sơn Quân khủng khiếp như thế nào, nơi đây bị phong bế toàn bộ, Tô Tiểu Tiểu coi như có chắp cánh cũng không thể