Giang Vân Hạc ngồi ở mũi thuyền, trên tay đang cầm tẩu thuốc, thỉnh thoảng đưa lên hút một hơi.
Những ngày này, mọi người cũng quen thuộc với với cái thanh điếu cày dài dài nhỏ nhỏ trong tay Giang Vân Hạc chuyên dùng để hút tĩnh thất mê hương.
Ngay từ đầu, Bùi Âm vốn còn tưởng rằng mình đã tìm được người bạn tốt cùng sở thích, muốn cùng Giang Vân Hạc giao lưu một phen, kết quả phát hiện ra mỗi lần Giang Vân Hạc bỏ vào cái thanh kia những hỗn hợp của cánh hoa, cỏ khô trộn với hoa lá, khuôn mặt nhất thời lộ vẻ xem thường.
Thứ này là dùng để làm gì?
"Cho nè" Bùi Âm ngồi cạnh Giang Vân Hạc cách đó không xa, trong tay xách theo hai cái vò rượu, ném cho Giang Vân Hạc một vò, còn lại một vò để mình ôm lấy uống ừng ực.
Trên thực tế Bùi Âm không ôm như thế cũng được, nàng đã có thể ôm vò rượu vào bầu ngực sẵn rồi.
"Sao lại không chơi bài lá vậy?" Giang Vân Hạc cầm lên vò rượu uống một ngụm, tạm được, là rượu mạnh, không phải là loại rượu nhẹ có chứa mê dược đó.
Bách Hoa Tửu của Tam sư tỷ , Giang Vân Hạc uống một lần là liền đã sợ.
Bài lá tại trong thế giới này có bốn người chơi bài, có tổng cộng bao gồm là bốn mươi lá.
Chớ cảm thấy người tu hành so với phàm nhân có điểm gì khác biệt.
Theo Giang Vân Hạc, chẳng có bao nhiêu điểm khác nhau mấy, chỉ là lực lượng lớn hơn một chút, thọ mệnh dài hơn một chút mà thôi.
Phàm nhân chơi, người tu hành cũng có chơi.
Phàm nhân không chơi nữa, người tu hành vẫn còn chơi.
"Không hứng thú, lười chơi cùng với đám người này." Bùi Âm tỏ vẻ khinh thường, sau đó chuyển lời: "Sư đệ cho ta mượn ít Linh Châu."
Giang Vân Hạc: ...
Tài nghệ đánh bài của vị sư tỷ này chẳng ra làm sao cả, vậy mà vẫn rất thích chơi, khó trách luân lạc tới phố phường sòng bạc đi lừa gạt tiền phàm nhân.
Lấy đại một nạp vật ở trong túi, ước chừng trong đó có hai ngàn Linh Châu, đưa cho Bùi Âm.
"Vẫn là sư đệ trượng nghĩa! Tỷ tỷ thắng thì nhất định sẽ trả lại cho ngươi!" Bùi Âm tức khắc giơ ngón tay cái lên tán thưởng.
Không lâu sau, Giang Vân Hạc liền nghe thấy thanh âm của Bùi Âm trên thuyền: "Tới tới tới, đám vương bát đản các ngươi khi dễ sư tỷ ta vận may thối đúng không? Ta đã được Giang sư đệ cho mượn vận khí, lại đến đây đại chiến ba trăm hiệp."
Giang Vân Hạc nhìn thấy trên một ngọn núi phía trước từng trận yêu phong, ngay lập tức điều khiển thuyền giấy đi vòng.
Trên đường đi không có nhiều tu sĩ, nhưng đại yêu chiếm cứ một phương lại không ít.
Song phương không quen nhau, Giang Vân Hạc tự nhiên sẽ không muốn gặp rắc rối.
Nói đến đại yêu, Giang Vân Hạc lại nghĩ tới yêu quái tai mèo ở Bạch Long đại trạch, đôi bông tai đó thật là dễ nhìn và lộng lẫy, đáng tiếc không biết chỗ ở của chúng.
Qua hai giờ sau, Từ Hạo Thanh bước đến bên cạnh Giang Vân Hạc: "Giang sư huynh, ngươi đi nghỉ ngơi đi, để ta điều khiển giùm cho."
"Sao lại không chơi tiếp nữa?" Giang Vân Hạc cười hỏi.
"Có chút không dám thắng." Từ Hạo Thanh gãi gãi đầu, nói thật.
Giang Vân Hạc: ...
Cho nên nói đám gia hoả các ngươi, độc thân không phải là không có lý do a!
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Giang Vân Hạc quan tưởng mỗi ngày kết thúc, nghe được giọng nói của Hướng Chi: "Đã đến Vĩnh Thành rồi."
Mở to mắt, một đám mấy rực rỡ như lửa hồng lơ lửng hưỡng chân trời, và một tòa thành lớn cao vút đứng vững ở phía trên đường chân trời, đắm chìm trong ánh sáng huy hoàng.
Cuộc hành trình này cuối cùng đã kết thúc.
. . .
Bên trong trang viên của một nơi nào đó ở Vĩnh Thành.
Một lão giả trông có vẻ tầm khoảng 70 tuổi, râu tóc bạc trắng đang chậm rãi luyện quyền trên diễn võ trường, nhất động nhất tĩnh, hơi thở chậm rãi, cho người ta cảm giác giống như là Lão Quy.
Một lúc sau, hai tay đặt ở bên hông, lại thở ra một hơi dài, một đạo khí tiễn từ trong miệng phun ra, thẳng tắp bắn ra xa ba trượng, phá vỡ tan hòn non bộ (1).
Lập tức có người tay chân lanh lẹ tiến đến đem đá vụn dọn dẹp, lại tiếp tục có nô bộc mang hòn non bộ tới đặt ở phía xa.
Lão gia tử này ưa thích tại diễn võ trường đặt hòn non bộ, nhưng mà những hòn non bộ này mỗi lần đều phải thay đổi.
Theo lời của lão gia tử nói, mỗi lần thổ khí đem hòn non bộ phá nát, những phiền muộn trong lòng đều tan biến hết, linh lực chuyển động nhanh hơn mấy phần.
Nhưng đối với Trình gia mà nói, chi phí cỏn con mua mấy cái hòn non bộ này không đáng là bao, bên trong nhà có cái sân nhỏ chuyên môn cất giữ hòn non bộ, cứ mỗi nửa tháng sẽ mang tới một nhóm.
Trình lão gia tử đi bộ tứ bình bát ổn (2), trên bả vai để lên những cái chén chứa đầy nước, đi trăm thước cũng không rơi vãi ra một giọt nước nào.
Cho nên Trình lão gia tử có ngoại hiệu là "Tứ Bình Bát Ổn", nhắc đến bốn chữ này, thì liền sẽ nghĩ đến ngay An Thành đông nam Trình gia lão gia tử.
Một người trung niên vội vã đi tới nói: "Phụ thân!"
"Làm gì vội vội vàng vàng như thế? Nói ngươi mấy lần rồi? Làm người muốn ổn, làm việc muốn ổn, ngươi bao nhiêu tuổi rồi mà còn hấp tấp như thế?" Trình lão gia tử quở trách một phen.
"Phụ thân, Thanh Y Bang lại đến rồi."
Trình lão gia tử nhíu mày."Bọn chúng nói thế nào?"
"Bọn chúng nói... nếu chúng ta giao ra Bách Linh Đường, thì bọn chúng có thể dùng Thanh Trân Đường trao đổi." Người đàn ông trung niên nét mặt đầy vẻ giận dữ.
Trình lão gia tử trực tiếp buột miệng mắng to. "Bọn chúng ăn gan báo rồi sao? Vậy mà muốn tay không bắt sói, muốn lấy cơ nghiệp của Trình gia?"
Bách Linh Đường là một trong những cửa hàng