Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Địa phương tốt xấu lẫn lộn


trước sau

“Còn chưa có tin tức?” Kế Nguyên nhìn hai kỵ úy, tiện tay đem địa đồ đặt lên bàn.

Mặc dù vẫn là kỵ úy, nhưng sau khi sát nhập vào Lôi Bộ, thủ hạ Kế Nguyên cũng được nước lên thuyền, nguyên bản là Thất Phẩm Vân Kỵ úy tấn thăng thành lục phẩm Phi Kỵ úy.

"Không có, những người kia làm việc rất bí ẩn, chỉ cần bị phát hiện, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa." Hai người phía dưới cau mày, đã ba tháng trôi qua, vẫn không có bất kỳ manh mối nào.

"Tiếp tục tìm, tìm được thì để mắt tới bọn hắn, nếu bị phát hiện thì cứ hạ thủ, những người này có thể biết được chút gì đó. Nếu bọn hắn

không biết, những hành động bí ẩn này chắc chắn có mưu đồ khác.

Không được phép sơ hở! Hãy nhớ, nơi này là Vĩnh Thành! Nếu như bọn hắn làm náo loạn ở nơi này, kết quả như thế nào thì chắc là ta cũng không cần phải nhiều lời nửa a."

Điều mà Kế Nguyên lo lắng nhất bây giờ là hành tung lén lút của mấy tên gia hỏa đã từng đại náo Thịnh Châu trước đây.

Hiện tại xuất hiện lần nữa, vô luận là động cơ hay thời gian xuất hiện của bọn hắn, đều khiến người ta hoài nghi.

Còn bảo tàng Tiên Ung Quốc, đã nhiều năm không có người tìm được, tìm được là có công, tìm không được cũng chẳng sao.

"Mặt khác, cẩn thận khi ra ngoài, nhưnhững người này rất tàn nhẫn, nói không chừng sẽ gây ra thêm chuyện gì nữaa."

"Đi xuống." Kế Nguyên phất phất tay, đợi hai kỵ úy lui xuống dưới, ngồi ngay ngắn trên ghế trầm tư.

Nếu như Giang Vân Hạc ở đây thì quá tốt.

Với ánh mắt của hắn, chắc chắn sẽ tìm ra một vài tặc nhân.

Kế Nguyên đã trải qua Thịnh Châu, Vô Nhai Sơn cùng với Vô Tẫn Sơn, biết rõ đôi mắt Giang Vân Hạc có thể nhìn rõ chân tơ kẽ tóc.

Nghe nói hắn bị mang về Tử Thần Tông và ở trên Quan Sơn. . . Đã có gửi thư tín tới Linh Cơ Viện, nhưngđến giờ vẫn chưa có hồi âm. . . Sợ là hi vọng không lớn.

"Thật khó giải quyết chuyện này" Liễu Trạch khoác tay lên vai Kế Nguyên, giúp hắn bóp vai.

"Có chút sợ, chủ yếu là sợ những tặc nhânkia gây ra đại án nào đó." Kế Nguyên hơi lim dim mắt nói.

"Vị quan quân này đang khó xử, cùng lắm thì hai ta trở về rừng." Liễu Trạch nói khẽ.

Kế Nguyên vỗ vỗ tay nàng.

Về núi, hắn tự nhiên là không cam tâm.

Hơn nữa, bây giờ bên trong triều đình là an toàn nhất.

Một số gia hỏa ở Lệnh Khâu, từ đầu đến cuối chưa từ bỏ ý định.

Lần trước ở Đại Hàm Sơn, chỉ sợ có người nào đó động tay chân.

Trong lúc đang suy tư, nghe tiếng báo: "Tướng quân, Giang tiên sinh cầu kiến."

"Giang tiên sinh nào?" Kế Nguyên sửng sốt một chút.

"Là vị tiểu Giang tiên sinh ở Thịnh Châu."

"Nguyên lai là hắn đến, vây mà vô thanh vô tức." Kế Nguyên đột nhiên cười ha hả.

"Hắn đến vừa kịp lúc."

"Mời hắn vào."

"Ta đi đón hắn vào." Liễu Trạch nói.

Nàng biết Kế Nguyên coi trọng Giang Vân Hạc, mà thân phận của hắn khác biệt, giờ đây đã là Tử Thần Tông Nguyệt Phong đệ tử đích truyền không thể chậm trễ tiếp đón.

"Được." Kế Nguyên suy nghĩ một chút, liền gật đầu.

...

"Kế tướng quân, từ khi chia tay đến giờ không có vấn đề gì chứ" Giang Vân Hạc tiến vào hỏi thăm, nhìn thấy Kế Nguyên ngồi trên ghế, nở nụ cười chắp taynói

Kế Nguyên giờ đây đã trở thành ngũ phẩm Du Kích Tướng Quân, không có hạn nghạch, chỉ huy quân du kích, cùng đội ngũ tu sĩ chính quy bên trong Lôi Bộ có chút khác biệt, nhưng cũng phù hợp với tâm ý Kế Nguyên.

"Đừng khách sáo như vậy." Kế Nguyên xua tay, cùng nhau xông vào Vô Tẫn Sơn, vô cùng quen thuộca.

"Kế tướng quângiờ có thể nói là có trà ngon, rượu ngon, đồ ăn ngon." Giang Vân Hạc cười to nói.

"Tất nhiên là có, không thể thiếu ngươi. Tuy không phải là tốt nhất, nhưng cũng không tệ. Liễu Trạch, ngươi đặt trước một bàn rượu yến ở Túy Tiên Lâu đi."

Kế Nguyên ném ra nạp châu, bàn trà, khay trà, ấm trà, chén trà đều có đầy đủ. Chạm tay vào, liền nhóm lửa trên bếp nhỏ, đem ấm trà đặt lên trên, một lát sau có mùi hương dễ chịu bay ra.

Trà của Kế Nguyên ngon hơn trà ở Tử Thần Tông.

"Kế tướng quân làm sao lai trở thành Lôi Bộ Du Kích Tướng Quân rồi?" Giang Vân Hạc cười hỏi, nguyên bản Kế Nguyên thuộc về hậu cần.

Nói chung, hậu cần gặp chuyện không nhiều, chuyện béo bở cũng không ít, như ở Thịnh Châu, trăm năm chưa hẳn có thể gặp được.

Nhưng khi tiến vào Lôi Bộ lại hoàn toàn khác nhau.

Đương nhiên, chỗ tốt cũng có.

"Đừng kêu Kế tướng quân, gọi Kế huynh đi." Kế Nguyên cười.

"Kế huynh."

Sau đó hai người nói những chuyện đã xảy ra, Kế Nguyên sau khi trở về, đúng lúc được Lôi Bộ mời chào, không cần cân nhắc liền đáp ứng.

Thứ nhất là biến cố ở Thịnh Châu và Vô Nhai Sơn để hắn cảm thấy bấp bênh, hình như có ám lưu, yêu cầu hắn phải nhanh chóng khôi phục thương thế.

Bởi vậy, được thăng làm ngũ phẩm Du Kích Tướng Quân, nhận được vận may từ triều đình càng nhiều, có lợi cho hắn khôi phục thương thế. Thứ hai,

sẽ có một chút tư nguyên mà hắn chưa có.

Triều đình với tư cách là thế lực lớn nhất của đất nước, nắm giữ tư nguyên nhiều không kể xiết, trong đó rất nhiều tư nguyên yêu cầu chức vị cùng quyền trọng cao mới có thể có được.

Trong trường hợp đồng cấp, quan viên có quyền trọng so với quan quân phòng ngự trong Lôi Bộ cao hơn.

Đối với những gì Giang Vân Hạc đã trải qua, khá khác biệt, đại khái đều ở Tử Thần Tông mỗi ngày đọc sách uống trà, ít hảo hữu.

Trong tông môn, đơn giảnlà như vậy, buồn tẻ cùng không thú vị. Chỉ là hắn hữu ý hay vô ý tự mình kết giao hơn một nửa đệ tử Tử Thần Tông.

Còn đắc tội một nửa đệ tử Tử Thần Tông khác.

Sau đó, Giang Vân Hạc lại hỏi một lần nữa về tình hình Vĩnh Thành hiện tại, Kế Nguyên nói tất cả cho hắn, nhờ Giang Vân Hạc suy nghĩhộ.

"Nếu như thể nội mang theo Hồn Dẫn ẩn nấp khí tức, hoặc là đồ vật tương tự, ta có thể phân biệt được. Mặt khác, những người bố trí mai phục lúc trước ở Vô Nhai Sơn, công pháp giống nhau, ta cũng có thể phân biệt một hai, còn như những cái khác ta không dám đảm bảo."

"Như vậy là đủ rồi. Còn chuyện của bảo tàng, chỉ cần lưu ý một chút, cũng không trọng yếu. Dù sao nhiều người đã tìm qua, tìm không được cũng không quan trọng, nếu như tìm được chính là đại công." Kế Nguyên cởi mở cười to nói.

Giang Vân Hạc luôn cảm thấy Kế Nguyên là một người rất thẳng thắng, thỉnh thoảng lại có chút khó hiểu. Ví dụ như đi WC cùng nhau, vô luận nam nữ, đều bình thường, đúng không?

Khi đi học, hai nam sinh khoát vai nhau, hai nữ sinh dắt tay cùng đi nhà vệ sinh, rất bình thường đúng không?

Kế Nguyên cự tuyệt điều này, Giang Vân Hạc cảm thấy, đây là bệnh chung của nữ trang đại lão.

Hai người hàn huyên hơn một canh giờ, quán rượu cũng sắp xếp xong xuôi.

Khi lên đường, Giang Vân Hạc phát hiện Liễu Trạch không xuất hiện, nghi ngờ nói: "Liễu đạo hữu không đi?"

"Quên mất, nàng không thích những địa phương phức tạp, huống chi đây là quán rượu đồ ăn nàng ăn không quen." Kế Nguyênnói.

Giang Vân Hạc gật gật đầu.

Kế Nguyên kêu người dắt hai thớt lân mã đến, phàm là Châu Thành trở lên đều cấm bay, trừ phi là loài chim không thể hóa thành hình người, không thì đầy trời là các loại pháp khí có ống nhòm, thật là vô lýquá.

Mặc dù không có ống nhòm, vẫn có nhữngloại pháp thuật cải thiện thị lực không ít.

Nhưng Châu Thành cao thủ ít, vì vậy thỉnh thoảng có các tu sĩ cường đại bay qua, cũng không ai to gan dám đứng ra quản.

Nơi này thì không giống vậy, càng tới gần Vũ Quốc, việc phi hành quản chế càng thêm nghiêm ngặt.

Lúc này đã là hoàng hôn, là thời điểm thành trì náo nhiệt nhất.

"Nói đến, ta còn chưa từng ở trong thành trì phồn hoa dạo qua một vòng, lần này ngây ngốc mấy tháng, cuối cùng có thể hưởng thụ thịnh thế thiên hạ."

Giang Vân Hạc vừa đi vừa nhìn những người đi đường, thiếu nữ thanh xuân mặc Thô Bố Y Phục, một thân sa mỏng. Đủ loại thiếu nữ thanh tú mặc váy ngắn, một thiếu nữ mặc Khoan Bào Đại Tụ giống như sĩ tử, còn có khắp nơi truyền đến mùi đồ ăn.

"Chi bằng ngươi gia nhập triều đình, ngày ngày hưởng hết phồn hoa." Kế Nguyên cười ha hả, hắn hiểu được ý nghĩ của Giang Vân Hạc, nhân gian xác thực so với trên núi thú vị hơn nhiều.

"Chuyện đó nói sau." Giang Vân Hạc nghĩ, hiện tại tiêu diêu tự tại cũng rất tốt.

Khi đi ngang qua đại viện kín cổng cao tường, Giang Vân Hạc nhìn cổng mở rộng hai bên, phía trên treo đèn lồng đỏ, hòn non bộ trong sân, còn có tiếng nhạc của Ti Trúc. Còn có phú ông hai bên đường, kết bạn với thư sinh sĩ tử, đột nhiên cảm thấy rượu nơi này so với Túy Tiên Lâu ngon hơn nhiều lắm.

Giang Vân Hạc tròng mắt xoay chuyển, nhân tiện nói: "Kế huynh, ngươi biết địa phương nào có nhiều người hỗn tạp nhất không?"

"Quán rượu?" Kế Nguyên suy nghĩ một chút nói.

"Ngược lại, càng muốn ẩn tàng hành tung, càng sẽ không đi tới quán rượu lớn, khó tránh khỏi sẽ bị người chú ý tới."

"Vậy ý của ngươi là...?"

"Nơi này!" Kế Nguyên chỉ chỉ hai bên, tới gần Kế Nguyên nhỏ giọng nói: "Nơi này mới là ngọa hổ tàng long, địa phương tốt xấu lẫn lộn."

"Ngươi nói là thanh lâu?"

"Không sai! Sau khi cơm nước xong xuôi, hai ta đi tìm hiểu một chút, nói không chừng có thể phát hiện gì đó. Ta nghĩ các ngươi tìm kiếm khắp nơi, khẳng định chưa từng tới nơi này?" Giang Vân Hạc cười nói.

Kế Nguyên thần sắc rất cổ quái.

Đây là lần đầu tiên có người mời hắn đi thanh lâu.

Giang Vân Hạc cảm thấy chủ ý này rất tốt, vạn nhất bị người phát hiện, cũng có tấm chiêu bài, có thể nói là mình đến điều tra.

Dù sao trong thành này còn có Mộng Nữ đang quan sát mình đó.

Tương lai, có Kế Nguyên làm chứng, mình còn có thể đem con đường ngọa hổ tàng long này kiểm tra nhiều lần.




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện