Thời gian nhoáng một cái đã tới ban đêm, Giang Vân Hạc vẫn một mực nán lại góc tường, nhìn Tô Tiểu Tiểu thi thoảng lại mở miệng kích động Chấp Nguyệt.
Ngay lúc này hắn cũng tiện quan sát, phán đoán thêm tính cách của Chấp Nguyệt.
Bỗng nhiên phía bên ngoài truyền đến tiếng bước chân huỳnh huỵch, Giang Vân Hạc quay đầu ngó ra ngoài nhìn,hàm răng của hắn liền tê lại.
Bên ngoài là một con heo rừng toàn thân đầy lông đen đang lẩm bẩm đi tới, nó hướng trên mặt đất lăn một vòng, liền biến thành một đại hán.
Đầu tên đại hán là đầu heo, hai cái răng nanh trưởng thành dài ra ngoài, thân trên hắn vẫn ở trần, thân dưới mặc một cái quần màu đen, toàn thân đầy cơ bắp.
"Ta xin ra mắt với tiên tử."
Theo sau câu nói kia liền là một vẻ mặt đầy quê mùa.
Tiếp đó là một tiểu cô nương chừng bảy tám tuổi, từ đằng sau lưng đại hán thò đầu ra,rụt rè nói:
"Tiểu Bạch gặp qua tiên tử."
Nhìn vào đôi môi thỏ của cô bé và đôi mắt đỏ,Giang Vân Hạc liền đoán được bản thể của nàng là gì.
Đứng bên cạnh đó,đại hán heo rừng hướng về phía Giang Vân Hạc lộ ra một nụ cười hết sức thật thà.
Trời mới biết làm sao hắn nhìn thấy sự thật thà trong khuôn mặt đó?
Tiểu Bạch thì liếc nhìn Giang Vân Hạc một cách sợ hãi, sau đó rụt đầu lại, hồi lâu nó lại ló đầu ra thăm dò,rồi tiếp tục rụt lại lần nữa.
Không tới hai phút đồng hồ sau, một nữ tử áo xanh, dung mạo vũ mị, trên trán có một khối vảy nhỏ nhỏ trong rừng đi ra, trong mắt nàng phảng phất mang theo nước, cho người ta một loại cảm giác phóng khoáng, thần sắc nàng cũng rất trang nghiêm.
"Tiểu Thanh xin phép gặp qua tiên tử."
Nàng nói chuyện, một cái lưỡi rắn từ trong miệng bắn ra.
Tiếp theo là một đôi hầu tử (1)cao cỡ một thân người,toàn thân đỏ rực đi ra.
Sau đó là một đầu Hắc Hùng (2)ngây thơ đáng yêu vô số tội, lung la lung lay đi tới.
Dưới chân Tiểu Thanh,một vài con tiểu xà không biết từ lúc nào đã xuất hiện, quấn quanh mắt cá chân của nàng,phì phì lưỡi rắn.
Trên trời thì có một đầu kim sắc phi điểu to lớn bay xuống, hai mắt nó chuyển động,lóe ra quang mang, đem cho người ta một loại cảm giác cực kì sắc bén, nhưng tại thời điểm nó nhìn thấy Tô Tiểu Tiểu, liền có chút cúi đầu, đứng sang một bên đợi chờ ở đó.
Rồi một nhóm khác gồm bốn con hồ ly và hai con sói đến, nhưng điều đứng cách xa cự điểu, tỏ ra rất lo lắng.
Giang Vân Hạc nhìn thấy xa xa có một đóa hoa, một đóa hoa cao khoảng nửa người và trên nó có một đóa hoa trắng lớn,từ từ trong rừng bước ra.
Mỗi khi nó di chuyển một bước,có thể nhìn thấy bùn đất xung quanh rung chuyển, giống như nó đang bò bằng rễ cây vậy.
Khi đến gần hơn, hắn mới phát hiện có một tiểu nhân nhi (3)lớn chừng bàn tay ở trung tâm đóa hoa,phần thân dưới nó gắn liền với đóa hoa, phần thân trên xuất hiện với một gương mặt nhỏ nhắn đang nhẹ nhàng cười, gật đầu nhìn về phía đám người.
‘’ Như Ngọc xin gặp qua tiên tử, ra mắt các vị.’’
Trong bộ y phục thổ cẩm màu vàng hắn nhìn thấy khi chiều, lão bà đeo trâm cài trân châu từ dưới đất chui ra.
Lão bà bà cung kính nói: ‘’ Tiên tử, tại trong vòng ba trăm dặm này tất cả các yêu quái có linh trí đều đã đến.’’
Tô Tiểu Tiểu gật gật đầu, vung tay lên một cái, bên trong viện tất cả nến, đèn lồng đều sáng lên, hai bó đuốc ngoài cửa ra vào hừng hực cháy, khắp nơi treo lụa hồng, đèn đuốc sáng bừng lên không khí ngày đại hỉ.
‘’ Hôm nay là ngày đại hỉ của chưởng lệnh Tử Thần Tông và người hầu của ta, mời các ngươi tới góp vui.’’ Tô Tiểu Tiểu trên mặt nở nụ cười, nói.
‘’ Hai người thực sự là trai tài gái sắc, lão thân xin tặng miếng kim giáp này, coi như lễ vật chúc mừng ngày vui.’’ Lão ẩu mở lòng bàn tay với gương mặt đau đớn, một miếng kim loại kích cỡ bằng nắm tay,phát ra ánh sáng năm màu bay tới chỗ Tô Tiểu Tiểu.
‘’ Đưa cho ta làm gì, cũng đâu phải ngày vui của ta.’’ Tô Tiểu Tiểu đầu lông mày giật giật, đầu ngón tay bắn ra ,miếng kim loại liền bay tới trong ngực Giang Vân Hạc.
‘’ Thu về liền tốt.’’
‘’ Ta có một gốc Trường Sinh thảo! Có thể gia tăng ba mươi năm tuổi thọ, xin tặng hai vị!.’’
‘’ Nô gia có một viên minh châu, trở nên cực độc khi ở trong nước,dính phải thì toàn bộ cơ thể sẽ bị thối rữa mà chết, gọi là Lam Độc châu, hôm nay xem như quà mừng tặng hai vị.’’ Tiểu Thanh cười nói .
Sắc mặt của Giang Vân Hạc lập tức co lại, thứ này, đụng vào sẽ không sao chứ?’’
Nhưng nhìn thấy hạt châu Tiểu Thanh ném ra chậm rãi rơi xuống bàn tay mình, nghĩ chắc là sẽ không có chuyện gì.
''Ta…Ta…Ta làm một đôi giày, có thể chạy trốn như bay, nhưng làm thủ công nên không được tốt lắm.’’ Tiểu Bạch rụt rè lấy ra đôi giày ra khỏi chân, vung lên một cái tới trước mặt Giang Vân Hạc, sau liền lại vội vàng rụt đầu trở về.
Kim sắc cự điểu phun ra một hạt châu, bay tới trước mặt Giang Vân Hạc
‘’ Nó có thể giải bách độc.’’ Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên.
Giang Vân Nhạc đôi mắt mở to nhìn, âm thanh của cự điểu với ánh mắt bễ nghễ nhìn hết thảy của nó hoàn toàn không tương xứng.
Hai con hầu tử đưa ra hai quả trái cây đỏ rực, có thể ngửi được hương thơm ngọt dù chưa đưa vào trong miệng, làm cho nước miếng người ta