"Giang huynh, sao huynh lại cứng ngắc như vậy? Chẳng lẽ lúc trước huynh đều thổi phồng, vừa đến đây liền đã lộ ra nguyên hình? Huynh không phải là thiếu gia sao?" Đồng Thanh Xuyên một bên ôm một cô nương, một bên trêu đùa Giang Vân Hạc ở đối diện.
Giang Vân Hạc cười như không cười, quay đầu với cô nương bên phải, khẽ hỏi: "Đủ chưa?"
"Công tử đang nói gì vậy?" Bên phải là một cô nương có nốt ruồi đang chảy nước mắt, tướng mạo điềm đạm đáng yêu, nghe vậy liền chớp chớp nhãn tình.
Giang Vân Hạc nghi ngờ nhìn hai mắt nàng, lần nữa hỏi: "Đủ chưa?"
"Công tử?" Cô nương đó liền ngẩn người ra.
"Không có việc gì." Giang Vân Hạc ôm hai cô nương cười ha ha, thầm nghĩ có thể do thần kinh của mình quá nhạy cảm.
Vừa buông xuống suy nghĩ, Giang Vân Hạc liền thả lỏng, nhất thời hiện lên một bộ dáng thành thạo, đã từng tung hoành bụi hoa. Không quá nửa canh giờ, hai cô nương đều ở trong lòng ngực của Giang Vân Hạc.
Ánh mắt hai nàng lộ ra vẻ vui mừng, xem như vậy, các nàng đã làm cho bọn họ vui.
Đồng Thanh Xuyên giơ ngón tay cái lên.
Không hổ là nam nhân khiến cho Nguyệt tiên tử cùng yêu nữ tranh đoạt, thủ đoạn quả nhiên bất phàm.
"Nói tiếp, chuyện đang xảy ra với Tô Tiểu Tiểu? Nàng điên rồi sao?" Rượu quá bán tuần, Đồng Thanh Xuyên đột nhiên hỏi.
"Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai?"
"Nàng làm sao?" Đồng Thanh Xuyên hỏi.
"Ta cảm thấy có điểm kì lạ." Giang Vân Hạc cẩn thận trả lời, trong lòng có chút nghi hoặc, hiển nhiên hắn cũng biết lúc này nói về chủ đề này có đúng hay không?
Hơn nữa vì sao phải che thanh âm lại, mà không phải truyền âm?
Làm bộ lơ đãng rồi ngẩng đầu nhìn lướt qua, phát hiện sắc mặt Đồng Thanh Xuyên có một tia mất tự nhiên, Giang Vân Hạc trong lòng vừa động, bộ não cấp tốc chuyển động, liền xuất hiện một dự cảm không lành.
"Không giống tác phong của nàng. Mỗi lần đều chừa lại một người sống, như sợ người khác không biết thân phận người chết, giống như là vu oan giá họa. Bất quá không ai biết hành tung của nàng, cho dù hoài nghi là vu oan, cũng không có chứng cớ, trừ phi bắt được hung thủ, hoặc là nàng xuất hiện ở một địa phương rất xa." Giang Vân Hạc trầm ngâm một chút rồi nói.
"Nếu thật sự là nàng bị vu oan, Giang huynh tính toán làm sao?" Đồng Thanh Xuyên tò mò hỏi, ánh mắt mang theo một loại dị sắc.
Trong lòng Giang Vân Hạc nhất thời hiểu rõ.
"Kỳ thật. . . . . . Nàng không xấu xa như người khác nghĩ. Nếu nàng thật sự là bị người vu oan, ta sẽ tận lực giúp nàng." Giang Vân Hạc nói.
"Nếu do nàng làm thì sao?"
Giang Vân Hạc thưởng thức chén rượu, rất có thâm ý nói: "Ta vẫn cảm thấy ta là một người rất có tinh thần trọng nghĩa, đáng tiếc, vẫn chưa làm được."
"Lại nói tiếp, tại sao ngươi đột nhiên có hứng thú với việc này?" Giang Vân Hạc hỏi lại.
Đồng Thanh Xuyên cười ha ha, phất tay: "Các ngươi ra ngoài đi."
Mấy nữ tử vừa rồi đã phát hiện ra sự bất thường, hai người rõ ràng là đang nói chuyện, vậy mà mấy người lại không nghe được thanh âm gì.
Thế nhưng cô nương ở Vĩnh thành cũng có kiến thức rộng rãi, biết đối phương không phải người thường, đều an tĩnh lại. Lúc này nghe vậy, chỉ mỉm cười rồi bước ra ngoài.
Nhưng nữ tử ở bên phải Giang Vân Hạc không hề nhúc nhích: "Có chuyện gì vậy, ta không thể nghe sao?"
Đồng Thanh Xuyên nhất thời nhíu mày, tại sao cô ta lại không biết phép tắc như vậy?
Sắc mặt Giang Vân Hạc cũng cứng đờ.
"Lăn..." Đồng Thanh Xuyên vừa mới nói một chữ, đã bị Giang Vân Hạc đánh gảy.
"Ngươi thật đúng là thần tiên." Giang Vân Hạc bất đắc dĩ nói, cũng là nói với những người xung quanh.
"Thật không?" Nữ tử bên cạnh Giang Vân Hạc thần sắc vui mừng, giống như vừa nghe được vài câu ca ngợi.
"Thật." Giang Vân Hạc thở dài khẩu khí.
Thanh lâu thực không có ý nghĩa.
Không hề vui vẻ một chút nào.
Sau một hồi, Đồng Thanh Xuyên nhìn Giang Vân Hạc, lại nhìn nữ tử bên cạnh, ánh mắt dò hỏi.
"Nhìn cái gì vậy, tin ta móc mắt của ngươi hay không?" Nữ tử bên cạnh Giang Vân Hạc trừng mắt nhìn Đồng Thanh Xuyên.
"Ta…Ngươi…" Đồng Thanh Xuyên trong lòng tràn đầy nhục nhã, đây là tình huống gì? Đây đúng là một cái thần tiên?
Có chút giống yêu nữ kia?
Ta đường đường môn chủ ba âm hộ…Xem ngươi có quyen biết với Giang huynh, ta không chấp nhặt với ngươi.
Rốt cuộc ngươi là ai? Hiển nhiên không có khả năng là Chấp Nguyệt...
"Khẩu khí thật lớn, không ngờ còn có nữ nhân hung ác như vậy… Nếu là ta, đã sớm chụp chết." Ngoài cửa sổ vang lên tiếng cười liên tiếp như chuông bạc.
Nghe thấy vậy, sắc mặt Đồng Thanh Xuyên không có bao nhiêu biến hóa, trong lòng oán thầm, ngươi so được với nàng sao?
Giang Vân Hạc lộ ra vẻ mặt kinh ngạc ,nhìn nữ tử áo lam xuất hiện bên cửa sổ.
Một cái váy dài màu lam, mặt trên có linh lực chuyển động, mặt mày như họa, ý cười trong suốt, trên đầu mang theo một đóa hoa màu trắng.
"Tại sao ngươi lại ở đây?"
"Thế nào? Không nghĩ tới phải không?" Tô Tiểu Tiểu cười ngọt, ánh mắt dạo qua một vòng ở trên người nữ tử bên cạnh Giang Vân Hạc.
"Thật ra ta có chút tò mò, ngươi lại dụ dỗ một nữ tử như này."
Mộng Nữ đang ôm cánh tay Giang Vân Hạc, tay phải ở trên khuôn mặt bỏ xuống, nhất thời lộ ra một gương mặt xinh đẹp.
Đồng Thanh Xuyên nhìn mộng nữ, kém chút nữa tưởng là hoa mắt, giương mắt cứng lưỡi nhìn hai người: "Ngươi…Hai cái… "
"Nhìn cái gì vậy?" Mộng Nữ hung ác nói.
Đồng Thanh Xuyên: ...
Cô nương, thì ra ngươi không phải như vậy a!
Chấp Nguyệt...Tô Tiểu Tiểu... Trác Như Mộng...Người nào không phải là quốc sắc thiên hương? Người nào không có thân phận bất phàm?
Đồng Thanh Xuyên nhìn Giang Vân Hạc, tâm tình nhất thời không tốt.
Trong mắt Tô Tiểu Tiểu lộ ra vài tia sát khí.
Cười càng ngọt.
"Ta liền đoán