Ngươi nếu nhìn thấy tình cảnh hai nữ đỉnh tiêm trực tiếp đánh nhau để kết hôn với tiểu ca ca, ngươi cũng sẽ kinh ngạc và kỳ lạ.
Nói không chừng tiểu ca này biết chút Hạ Cổ, Hàng Đầu Thuật gì gì đó.
Dù sao chuyện này, vượt xa phạm vi hiểu biết của người bình thường.
Không hợp lý.
Tên tuổi Giang Vân Hạc từ Vô Nhai Sơn song phương luận kiếm lưu truyền, rất nhiều người cảm thấy như vậy.
Mà lúc này chính chủ ngay trước mặt.
Nhiều người trái xem phải xem, nhìn không ra Giang Vân Hạc có cái gì đặc biệt.
Tốt, lớn lên không tệ.
Những người lớn lên đẹp mắt sẽ có thức ăn sao?
Nhiều người hiểu rằng, ngoại trừ tướng mạo, các mặt còn lại không kém so với Giang Vân Hạc.
Nếu như Giang Vân Hạc biết trong lòng bọn họ nghĩ như vậy, có thể chắc chắn nói cho họ rằng lớn lên đẹp trai không thể ăn cơm, nhưng chắc chắn có thể bị ăn nếu họ đẹp trai.
Đương nhiên, Giang Vân Hạc không dựa vào khuôn mặt để ăn cơm.
Lúc này trong lòng mọi người nghĩ không ít, nhưng sẽ không biểu lộ ra, giống như một học sinh bình thường cầm ba quyển vở gặp bằng hữu 985 (1), học sinh Ivy League (2).
Tu sĩ giữa các môn phái có sự chênh lệch rất lớn, như khoảng cách giữa học sinh phổ thông và 985.
Cơ Trường Du yêu cầu người hầu đem ra vài cái ghế dựa, đám người ngồi tại boong tàu uống rượu ướp lạnh và phơi nắng, coi là nhàn nhã.
"Nghe nói gần đây Tô Tiểu Tiểu ở ngoài thành giết người, có một số đệ tử tông môn đi tìm Giang đạo hữu để tìm hành tung Tô Tiểu Tiểu, có phiền phức gì không?" Cơ Trường Du sau khi ngồi xuống, nói một câu liền để mấy người khác vểnh tai nghe.
"Không có, ta không biết hành tung Tô Tiểu Tiểu." Giang Vân Hạc tùy ý nói.
"Không có thì tốt, đạo hữu nếu gặp chuyện gì khó xử, cứ tìm ta, ở bên trong Vĩnh Thành, chuyện lớn không nói, chứ chuyện nhỏ vẫn có thể giúp được một chút." Cơ Trường Du vỗ ngực cam đoan.
"Đa tạ." Giang Vân Hạc thành tâm thành ý nói.
Người nào tin, thì người đó đúng là đồ đần.
Dù sao hắn nhìn trúng Giang Vân Hạc, một là nhìn trúng thân phận của Giang Vân Hạc, có thể xem như cường viện.
Thứ hai cũng là thân phận Giang Vân Hạc, là đệ tử hạch tâm của một trong tam đại tông môn, nếu như có thể kết bạn, về sau mời chào tu sĩ khác cũng dễ dàng rất nhiều.
"Giang đạo hữu, vị Tô Tiểu Tiểu có phải như lời đồn, là mỹ nhân tuyệt sắc?" Không Đồng Tử có chút khinh bạc hỏi.
Cơ Trường Du thần sắc bất động, trong lòng có chút không vui, Không Đồng Tử thật sự là không biết điều, bình thường ở trước mặt mình như thế, hiện tại cũng là như thế.
Giang Vân Hạc trong lòng xem Không Đồng Tử là một kẻ ngu ngốc, cho dù ngươi có ý kiến gì cũng không nên hỏi trước mặt ta, đúng không??
Tuy nói ta cùng nàng không có quan hệ gì, nhưng phần lớn mọi người đều cho rằng ta và nàng rất thân, sẽ không hỏi vấn đề não tàn như thế.
Nhưng trên mặt không biểu lộ ra, chỉ nói: "Mỗi nữ tử đều có vẻ đẹp đặc biệt, khó mà dùng ngôn ngữ hình dung. Đạo hữu nếu có một ngày nhìn thấy sẽ biết."
Trong lòng đám người phần lớn khịt mũi coi thường, còn những nữ tử cách đó không xa thì mắt sáng lên, lời này không phải nói các nàng sao, lại cảm thấy lời này nói từ trong tâm khảm (3) Giang Vân Hạc.
An Tử Hoa chuyển đề tài: "Nghe nói vài ngày trước Bạch Long đại trạch Thủy Quân phủ đệ xuất thế, Giang đạo hữu có biết chuyện này không?"
Thủy Quân phủ đệ xuất thế là một đại sự quan trọng, cũng làm cho tu sĩ phổ thông cảm thấy hứng thú nhất.
"Nhắc mới nhớ, ta đã từng trải qua chuyện này." Giang Vân Hạc cười nói, đem toàn bộ câu chuyện kể lại trong một ngày.
Hắn vốn am hiểu giao thiệp với người, chuyện hắn kể rất sinh động nên thu hút nhiều người đến nghe hắn kể.
Tuy nhiên, Giang Vân Hạc chỉ nói về Bạch Long đại trạch, chuyện trong phủ hắn không đề cập tới.
Sau khi kể chuyện xong, vài người trở nên quen thuộc với nhau, bắt đầu nói các chuyện lạ Thiên Nam Hải Bắc, tin đồn thú vị ở tu hành giới.
Giang Vân Hạc ở mọi thời điểm đều mỉm cười lắng nghe, thỉnh thoảng nói vài câu khiến mọi người cảm thấy rất dễ chịu.
Bọn họ cũng không phải chưa từng gặp qua đệ tử đại môn phái, nhưng đệ tử đại môn phái đều rất kiêu ngạo, không như Giang Vân Hạc là người ôn hòa hiếm thấy.
Cơ Trường Du thỉnh thoảng đem chủ đề chuyển tới thi từ, đều phát hiện Giang Vân Hạc nói nhiều hơn, hơn nữa thần thái sáng láng, hiển nhiên đối phương rất yêu thích, Cơ Trường Du trong lòng liền mừng rỡ.
Buổi tối, sau khi ăn bữa cơm chiều trên Thuyền Hoa, mọi người rời đi, Cơ Trường Du mời nói: "Giang huynh, còn 5 ngày nữa, tiểu muội của ta sẽ tổ chức Lan Uyển thi hội, đến lúc đó chẳng những có một ít sĩ tử văn chương xuất chúng, còn có hai vị tiên sinh Thi Đàn rất có danh khí, Giang huynh nếu ưa thích thi từ chi đạo, không bằng đi cùng nhau?"
Điều mờ ám với Giang Vân Hạc đã đến.
Nhưng Giang Vân Hạc lộ vẻ trầm ngâm, như đang cân nhắc điều gì đó.
Sau khi suy nghĩ, cười nói: "Nếu công tử mời, từ chối thì bất kính quá."
"Đến lúc đó ta phái xa giá đi đón đạo hữu." Cơ Trường Du trong lòng vui mừng, lập tức nói.
Chỉ cần có thể lôi kéo Giang Vân Hạc, không đơn giản là Giang Vân Hạc có liên quan đến mấy vị cao thủ cùng hai đại
tông môn, mà còn có một vị đệ tử hạch tâm đại tông sau lưng, về sau lôi kéo người khác dễ dàng rất nhiều.
Hắn là Thập Lục công tử, phía trên còn có thế tử, còn có rất nhiều huynh đệ, hắn ở trong đó cũng không dễ dàng, muốn lôi kéo tu sĩ nổi danh rất khó, hắn cũng không có nhiều cơ hội đi kết bạn.
"Đa tạ." Giang Vân Hạc hướng về phía Cơ Trường Du chắp tay, bay xuống thuyền nhỏ phía sau đại thuyền, tay áo vung lên cắt đứt dây thừng, thuyền nhỏ phá thủy mà đi.
"Thập Lục công tử quá mức coi trọng hắn." Không Đồng Tử đong đưa Vũ Phiến từ bên trong thuyền lầu đi ra, nhìn về phía Giang Vân Hạc rời đi, kiêu căng nói: "Một gia hỏa đại vận, xem ra chẳng ra gì, kiến thức nông cạn, ngoại trừ là một túi da tốt, chẳng thể lấy ra được gì hết."
"Đạo hữu nói đúng lắm, nhưng thân phận người này vẫn còn có chút giá trị." Cơ Trường Du mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, trong lời nói lại phụ họa.
Không Đồng Tử xuất thân từ Lan Thanh Sơn, mà Hạc chân nhân tuy là tán tu, nhưng bên trong tán tu hiếm ai tu đến chân nhân, thực lực cao cường.
Không Đồng Tử ở bên ngoài Hành Tẩu, tu sĩ gặp được đều là nịnh hót, trong lòng khó tránh khỏi kiêu ngạo, giờ đây thấy Giang Vân Hạc một bước lên trời trở thành Tử Thần Tông đệ tử, càng làm hắn cảm thấy ngứa mắt.
Đã vậy, lúc tán gẫu buổi chiều, Giang Vân Hạc chủ yếu là phụ họa vài câu, ít có lời nói kiến giải, càng làm cho hắn cảm thấy đối phương không bằng mình.
"Thân phận của hắn có thể không trọng yếu như suy nghĩ của Thập Lục công tử, Tô Tiểu Tiểu ở ngoài thành giết người, nói không chừng hắn còn bị liên lụy. Thập Lục công tử nếu cần trợ thủ, ta thật ra có vài vị hảo hữu, ta sẽ vì công tử làm thuyết khách."
"Như vậy, làm phiền Không Đồng Tử đạo hữu rồi." Cơ Trường Du rất vui khi nghe những lời nói đó.
Nhìn thấy Cơ Trường Du cảm kích, Không Đồng Tử rất là hài lòng.
Sau khi Không Đồng Tử rời khỏi, Cơ Trường Du mỉm cười.
"Tiểu Chân, ngươi cảm thấy Giang Vân Hạc như thế nào?"
Nữ tử phía sau Cơ Trường Du nghe xong, không chút nghĩ ngợi nói: "Hắn làm sao có thể cùng công tử so sánh?"
Nàng đối với Giang Vân Hạc không tệ, nhưng nàng biết công tử nhà mình có tính tình như thế nào, nếu mình do dự một chút, lập tức muốn xúi quẩy.
"Đó là tự nhiên, chỉ là một gia hỏa may mắn mà thôi." Cơ Trường Du cười to nói.
Mặc dù chướng mắt Không Đồng Tử, nhưng lời Không Đồng Tử nói không sai.
Lát sau, Cơ Trường Du nhận được một phong thư truyền tin, sau khi mở ra nhìn: "Cơ Lăng cũng tới? Vài ngày trước gặp phải tai họa lớn, dẫn tới Thủy Quân công thành, không nghĩ tới nhanh như vậy đã ra ngoài. Lần trước đã gặp qua một lần, là người vô lương tâm, không thể để cho hắn cùng Không Đồng Tử gặp nhau."
...
Tử Thần Tông, Nguyệt Phong, Chấp Nguyệt nhìn nội dung trên giấy, ánh mắt chớp động.
Tin tức Nhị sư muội truyền về, Tô Tiểu Tiểu ở bên ngoài Vĩnh Thành giết người và Mộng Nữ xuất hiện trong thành.
"Tô Tiểu Tiểu... Trác Như Mộng...
Đáng tiếc ta đang trong tình trạng đột phá, không thể so đo với các ngươi..." Tờ giấy trong tay Chấp Nguyệt hóa thành bột mịn, nhắm mắt lại.
Từ đầu đến cuối không tĩnh tâm được.
Một lát sau, Chấp Nguyệt nắm một nắm gạo đổ lên bàn.
"Tin tưởng hắn... Không tin tưởng hắn... Tin tưởng... Không tin tưởng..."
Trên khuôn mặt lạnh lùng hiện rõ sự nghiêm túc.
Một canh giờ trôi qua, đếm 7867 hạt, trước khi đếm xong hạt, tâm Chấp Nguyệt yên tĩnh lại.
Hiện tại ta nên đếm hay tu luyện?
Chấp Nguyệt suy nghĩ một hồi.
"Tin tưởng... Không tin tưởng..."
"Tin tưởng..." Chấp Nguyệt đếm xong một vạn năm ngàn ba trăm hai mươi năm hạt, nhìn một khỏa còn lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, viên cuối cùng thành bột mịn.
"Tin tưởng." Chấp Nguyệt hài lòng gật đầu.
Giang Vân Hạc vẫn rất đáng tin.
Tâm tư thông suốt, tiếp tục tu hành, chuẩn bị đột phá.
- -o0o--
Chú thích:
(1). 985: Dự án trường đại học hàng đầu thế giới.
(2). Ivy League: Những trường đại học hàng đầu nước Mỹ.
(3). Tâm khảm: Nơi chứa đựng những tình cảm thầm kín nhất, sâu xa nhất trong lòng.