Nhắc mới nhớ, Nho Gia có phương pháp tu dưỡng hạo nhiên chi khí được lưu truyền cách đây không lâu, khoảng một ngàn năm trước có một vị thánh nhân Nho Gia sáng tạo, đến nay cũng đã hơn nghìn năm.
Lấy thọ mệnh tu sĩ mà nói, khoảng thời gian này không tính là dài.
Nhưng ở phàm nhân trải qua sống trong khoảng sáu bảy mươi năm đã tính là thọ, do đó năm trăm năm gần nhất, thực lực Nho Gia phát triển cực nhanh, một số Đại Nho xuất khẩu thành thơ, thực lực rất là kinh người, càng nhận được sự coi trọng của các quốc gia.
Dù sao Nho Gia có ưu điểm rất lớn, trưởng thành cực nhanh, bồi dưỡng phạm vi lớn, hao phí tư nguyên ít.
Mà khuyết điểm, chính là thọ mệnh quá ngắn.
Bởi vậy rất nhiều Đại Nho đều kiêm tu đạo, phật, tìm kiếm con đường mới, để đột phá cực hạn của thọ mệnh.
Giang Vân Hạc ngồi ở vị trí đầu, nhìn về hướng có nhiều nho sinh học sinh phía dưới, trong đầu suy nghĩ rất nhiều.
Những người kia cùng hắn không có quan hệ, nhưng vẫn nên lưu ý trong những người này có ai đáng ngờ hay không, nói không chừng có thể tìm hiểu được nguồn gốc của những Ma Đạo chi nhân.
Phía dưới, những sĩ tử kia cũng đem một phần sự chú ý đặt trên người hắn.
Vừa rồi chỉ nói mấy câu ngắn ngủi, đám người này liền biết đây là tu sĩ, hơn nữa thực lực không yếu.
Phần lớn đều cảm thấy hiểhiếu kì.
Cũng có số ít người cảm giác được nguy cơ.
Tỉ như tu sĩ đánh đàn bị Giang Vân Hạc lưu ý, đáy mắt liền hiện lên vẻ mờ mịt.
Nhìn thấy Giang Vân Hạc, hắn vô ý thức cảm thấy đối phương đang có ý đồ với Cơ Thi Trạch.
Quận Vương chi nữ, chân nhân chi đồ, với thân phận này, người muốn đánh chủ ý lên nàng tự nhiên không ít.
Tuy điểm xuất phát sai, nhưng hắn nghĩ cũng không sai, Giang Vân Hạc cũng đặt mục tiêu lên người Cơ Thi Trạch.
Giang Vân Hạc ngồi bàng quan một lát, liền nhìn thấy một nhóm thị nữ đặt bên cạnh mỗi người một cái hộp, bên trong chứa bút mực giấy nghiên, liền biết hội thi thơ sắp bắt đầu.
"Mỗi lần hội thi thơ đều có ba đề, tự do chọn một, lần này cũng không ngoại lệ." Cơ Thi Trạch mỉm cười nói."Lần này, hai vị tiên sinh sẽ chọn một đề, ta chọn một đề, chắc hẳn các vị sẽ không có ý kiến?"
"Đương nhiên không có." Học sinh phía dưới lập tức cười nói.
Lan uyển hội thi thơ vốn do Cơ Thi Trạch làm chủ, mọi người tới đây một là vì tăng trưởng kiến thức, kết giao hảo hữu, thứ hai là tại hội thi thơ viết ra câu thơ tốt nhất, truyền miệng xuống dưới rất dễ dàng có thể dương danh, thứ ba là nếu có người cực xuất sắc, Cơ Thi Trạch sẽ tiến cử, thứ tư là mỗi lần đạt được ba hạng đầu hội thi thơ, đều được tặng tiền.
Còn một điểm cuối cùng, chính là tất cả mọi người biết Cơ Thi Trạch yêu thích thi từ chi đạo, không ít người muốn nhờ vào đó tiếp cận nàng, nói không chừng có thể lọt vào mắt xanh của nàng, ít đi ba mươi năm phấn đấu.
Bất luận ở thời đại nào, mọi người đều muốn đi đường tắt.
Giang Vân Hạc không nghĩ cũng không muốn.
Một lát sau, ba cái đề mục được đưa ra, theo thứ tự là kiếm, cá, cùng với thú điền viên.
Cơ Thi Trạch chọn đề mục là kiếm, ít nhiều có chút ngoài dự liệu.
Giang Vân Hạc trong lòng khẽ động, theo hắn biết, Cơ Thi Trạch luôn ưa thích nhàn nhã, thú điền viên, câu thơ tự tại.
Mà kiếm là binh khí giết người.
Mặc dù không phù hợp với sự yêu thích nàng từ trước cho tới nay, nhưng Cơ Thi Trạch ra đề mục này, chưa hẳn không có nguyên nhân.
Hơi suy nghĩ một chút, Giang Vân Hạc cảm thấy chỉ sợ là trong lòng Cơ Thi Trạch có sát khí, có sự tình bất mãn.
Mà có thể để cho Cơ Thi Trạch bất mãn trong lòng, nhưng đáy lòng phải dằn xuống.
Giang Vân Hạc cảm thấy rất có thể là chuyện nội bộ của Cơ gia.
"Giang huynh, có hứng thú viết một bài thơ hay không?" Cơ Thi Trạch quay đầu nhìn Giang Vân Hạc cười nói.
Rất nhiều tu sĩ ở phương diện thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa có tài nghệ đáng để mọi người nể phục, đặc biệt Giang Vân Hạc là người ưa thích thi từ chi đạo.
Giang Vân Hạc mỉm cười nhìn một chút Cơ Thi Trạch, nhìn như yên bình tự nhiên, nhìn kỹ lại phát hiện hai đầu lông mày có một tia sắc thái tích tụ.
"Giang đạo hữu nhìn ta như vậy, hẳn là trên mặt ta có hoa?" Cơ Thi Trạch cười hỏi.
"Tự nhiên là có hoa." Giang Vân Hạc vừa cười vừa nói.
Không đợi Cơ Thi Trạch đặt câu hỏi, tiếp tục nói:
"Xinh đẹp như hoa, nụ cười như hoa, như hoa như ngọc, hoa dung nguyệt mạo, hoa nhường nguyệt thẹn."
Giang Vân Hạc liên tiếp thốt ra thành ngữ, cuối cùng rất là tiếc nuối nói: "Hận ta vì sao lại sử dụng ít từ đến vậy.."
Nhìn thấy dáng vẻ tiếc nuối của Giang Vân Hạc, Cơ Thi Trạch đột nhiên khẽ cười.
Người nịnh nọt nàng rất nhiều, nhưng những người khác nhau nói ra lời tương tự lại có hiệu quả khác biệt.
Như Giang Vân Hạc, hắn có lời đồn với Chấp Nguyệt, Tô Tiểu Tiểu, mà chính mình còn tận mắt nhìn thấy Trác Như Mộng, người nào không phải tuyệt sắc?
Hơn nữa thành ngữ liên tiếp được nói ra, sau đó là dáng vẻ tiếc nuối, một chút cũng không có sự lỗ mãng.
Bởi vậy lời hắn nói làm người ta hưởng thụ, xua đi sự chán nản trong lòng Cơ Thi Trạch.
"Đạo hữu quá khen." Cơ Thi Trạch cười nhẹ nhàng nói.
"Có phải khen hay không, ngươi biết, ta biết, trời biết, đất biết." Giang Vân Hạc chỉ đối phương rồi chỉ mình, lại chỉ thiên địa, cười tủm tỉm nói.
"Giang đạo hữu xem chúng ta là người mù hay sao?" Cơ Trường Du hài hước nói.
Cơ Thi Trạch đột nhiên che miệng cười khẽ.
Song phương đều có tâm tư riêng, hữu ý kết bạn, Giang Vân Hạc nói đùa vài câu, song phương trở nên thân thiết không ít.
"Nhưng đạo hữu đã mời, vậy ta liền thử một lần." Giang Vân Hạc nhắm mắt suy tư, nếu đoán được tâm tư Cơ Thi Trạch, vậy thì bài thơ sẽ làm như thế này.
Mặc dù ta làm thơ chẳng ra làm sao cả, nhưng trình độ đạo thơ của ta không tệ.
Cách đó không xa, nam tử đánh đàn trước đó thấy Cơ Thi Trạch cười với Giang Vân Hạc, trong lòng cảm thấy bất an.
Chính mình phí hết tâm tư, tìm đủ cách mới có thể tiếp cận được Cơ Thi Trạch, nhưng đối phương chưa từng cười với mình.
"Hỗn đản!"
Tướng
mạo bản thân không thua kém gì Giang tu sĩ, đã vậy còn tổn hao tâm trí, tìm hiểu sở thích Cơ Thi Trạch, tốn không ít tinh lực nghiên cứu thi từ cùng Cầm Nghệ, mất hơn một năm thời gian mới thông thạo.
"Không phải bởi vì ta xuất thân thấp hèn sao? Nếu không phải thực lực môn phái quá yếu, không cách nào cung cấp cho ta nhiều tư nguyên, ta làm sao lại tốn nhiều tâm tư đi lấy lòng người khác?"
Nam tử cảm thấy buồn bực, dứt khoát nhắm mắt lại, hơn nửa ngày mới để cho mình bình tĩnh trở lại.
Dù nói thế nào, chính mình phải chọn một đề... nên chọn "Kiếm" hay là "Thú điền viên "?
Mặc dù kiếm là đề mục do Cơ Thi Trạch đưa ra, nhưng Cơ Thi Trạch luôn yêu thích thú điền viên, vẫn nên chọn thú điền viên vì rất dễ gây ấn tượng với nàng. Hơn nữa, chính mình đã sớm đoán được sẽ có đề mục này nên đã chuẩn bị từ rất lâu.
"Chỉ cần ta ở thi từ ngăn chặn hắn..." Nam tử liếc mắt nhìn y phục trên người Giang Vân Hạc không phải là phàm vật, hiển nhiên xuất thân bất phàm, nhưng chỉ cần mình bộc lộ tài năng thi từ để ngăn chặn hắn, có thể sẽ lọt vào mắt Vương Nữ, chắc chắn có cơ hội.
Trừ hắn ra, còn có mấy người ánh mắt lấp lánh, hạ quyết tâm muốn tranh hạng đầu, để tên kia đẹpmặt.
Có thể ở nơi này, tạo nghệ thi từ của bản thân rất có lòng tin, tự nhiên sẽ không cảm thấy yếu hơn người khác.
...
Hội thi thơ để cho mọi người làm thơ trong thời gian hai nén hương, cũng chính là một giờ.
Tuy nhiên, phần lớn người đều đã sớm chuẩn bị, không tới một nén nhang đã có vài người viết xong, lộ vẻ tự mãn.
Như nam tử đánh đàn trước đó, thấy Giang Vân Hạc nhắm mắt ngồi ở kia, giống như ngủ thiếp đi, trong lòng lập tức cười lạnh.
Ngươi có tu vi cao thì đã sao?
Chỉ làm thơ không hơn không kém.
Chỉ còn không tới một nén nhang, ba đề mục, đến bây giờ còn không viết, sợ là không có nhiều tạo nghệ, cuối cùng xem như viết vội một bài thơ nào đó, làm sao có thể so sánh được với những bài thơ chính mình đã chuẩn bị từ lâu?
Nghĩ một hồi, có thể đạp một cước vào mặt mũi Khí Hải tu sĩ, để trong lòng hắn rất là vui vẻ.
Mãi cho đến khi hai nén hương sắp hết, Giang Vân Hạc mới mở mắt nâng bút viết nhanh bài thơ trên giấy.
Mọi người nhìn thấy cũng không để ý, chỉ là bài thơ gần hết thời gian mới viết ra, chất lượng sẽ không cao, chỉ có thể coi là góp đủ số lượng.
"Đã hết thời gian." Giang Vân Hạc đặt bút, thời gian còn chưa uống cạn nửa chén trà, hương thứ hai cuối cùng cũng cháy hết.
"Không biết vị nào sẽ lên trước đây?" Cơ Thi Trạch cười nhẹ nhàng hỏi.
Mọi người nhìn lẫn nhau, một nho sinh cười nói: "Vậy để ta *tung gạch hứng ngọc trước vậy."
*Tung gạch hứng ngọc tương tự với câu thả con tép, bắt con sâu.
"Nếu Vạn Lý huynh muốn dẫn ngọc, vậy ta sẽ không tung phao." Cách đó không xa nho sinh nhất thời cười nói.
Người này tên là Trình Bằng, tự Vạn Lý, là sĩ tử khá nổi tiếng bên trong Vĩnh Thành.
Bên cạnh, có thị nữ lấy hai tay nâng hai góc tờ giấy lên, đọc thầm từng câu từng chữ: "Nhật hạ nhàn tọa ngọc bàn đầu, hồ lý đào hoa thủy tự lưu, trúc can niểu niểu ba vô tế, bất tri hà giả thôn ngô câu."(1)
Dịch: (1) Ban ngày ngồi thảnh thơi, hoa đào tuôn rơi trên mặt hồ, lũy tre uốn lượn bát ngát, chẳng biết nuốt lưỡi câu ai.
"Tốt, bất tri hà giả thôn ngô câu, Vạn Lý huynh, hảo thi tài." Mọi người nhất thời rất tán thưởng, truyền tay nhau tờ giấy.
Ngọc bàn đầu, chính là một nơi nào đó trong Ngọc Bàn Hồ, ven bờ chính là hoa đào, mới vừa nở hoa không lâu.
Đặc biệt là một câu cuối cùng, có thể nói là vẽ rồng điểm mắt
Một bài thơ thể hiện sở thích câu cá, có thể coi là một kiệt tác.
Bài thơ của Trình Vạn Lý vừa xuất, không ít người nhất thời cảm thấy không tốt bởi vì viên ngọc đã được đặt xuống, chính mình có chút không lấy ra được.
Mọi người nhìn nhau có chút u oán.
Quả nhiên, bài thơ của những người tiếp theo kém hơn Trình Vạn Lý.
Mãi cho đến người thứ mười, mới xuất ra một bài thơ tuyệt vời liên quan tới "Thú điền viên ", nhưng so với bài thơ của Trình Vạn Lý vẫn còn kém không ít.
Không ít người cảm thấy, hôm nay hạng đầu chỉ sợ thuộc về Trình Vạn Lý.
"Ta nghĩ sẽ không hay bằng." Người thứ hai mươi ba, chính là nam tử đánh đàn trước đó.
Người này gọi là Tiêu Tác, tướng mạo xuất chúng, cầm nghệ cao minh, có tài làm thơ, hơn nữa còn là tu sĩ. Khi hắn mở miệng, ngay cả Cơ Thi Trạch cũng chú ý nhiều hơn.
Trên thực tế, lúc này Cơ Thi Trạch đã cảm thấy có chút mệt mỏi.
Với thân phận Khí Hải cảnh tu sĩ, tự nhiên không phải thân thể rã rời, chỉ là có chút khó chịu.
Trong hai ngày qua, có một chút sự tình khiến nàng phiền muộn, chán ghét, bởi vậy mới lấy "Kiếm" làm đề.
Tuy nhiên, hầu như mọi người ở đây đều làm thơ về "Cá" cùng "Thú điền viên ", chỉ có hai người làm thơ về “Kiếm” nhưng chẳng có gì nổi bật, khó mà giải tỏa phiền muộn trong lòng.
Lúc này một vài người bỏ cuộc, người còn lại rất ít.
Nhìn thấy Tiêu Tác mở miệng, Cơ Thi Trạch lập tức nhìn sang với một đôi mắt đẹp.