"Dương sinh lập tại Dần, thuần Mộc chi tinh, Âm sinh lập tại Thân, thuần Kim chi tinh. Kim mẫu Mộc công, âm dương chi phụ mẫu, thiên địa chi bản nguyên."
Tấm lụa đỏ quấn trên người Chấp Nguyệt đã được buông xuống, để lộ ra một thân đạo trang màu trắng,lại phối hợp với khuôn mặt hoàn mĩ của nàng, khiến ngay Giang Vân Hạc cũng phải âm thầm rung động.
Bộ trang phục này... thật sự rất đẹp!
Nhưng rất nhanh Giang Vân Hạc liền gạt bỏ cái suy nghĩ đó sang một bên, ừm,mà sao câu nói của Chấp Nguyệt vừa rồi nghe quen thế nhỉ?
À, trong Tây Du Kí,Trư Bát Giới chính là Mộc mẫu, nhưng ở đây sao lại là Mộc công,thôi mặc kệ,dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì.
"Ngươi đợi ta một chút."
Giang Vân Hạc nói xong liền nhặt một cành cây dưới mặt đất lên,cầm nó trên tay,hắn vừa viết lên mặt đất, vừa lẩm bẩm: "Dương sinh lập tại Dần thuần mộc chi tinh..."
Mặc dù đây là lần đầu tiên hắn viết loại chữ viết này, nhưng có vẻ động tác của hắn lại không hề vụng về.
Nói chung, đây cũng chỉ là chữ tượng hình nhưng trông nó phức tạp và hoàn toàn khác với loại chữ phồn thể(1), có lẽ nó càng giống văn tự của các triều đại cổ đại hơn.Nhưng khổ nỗi,trước đây Giang Vân Hạc lại chưa từng nghiên cứu qua về loại ngôn ngữ cổ này.
Sau khi viết đi viết lại đủ ba lần, Giang Vân Hạc cố ghi nhớ mọi thứ hắn vừa viết vào trong đầu rồi nói: "Tiếp tục thôi!"
"Đạo thông thiên địa, Kim mẫu, Mộc công, tức là nguyên khí; Tử Cái dao trì tức là nội thể của ta..."
"Tưởng như quan lại đi nhậm chức, Tây ấp mà Đông bái..."
"Chân pháp ngọc lưu ly, lấy Dương luyện Âm, lấy Âm chuyển Dương..."
Chấp Nguyệt nói một câu thì Giang Vân Hạc đều viết câu đó lên trên mặt đất ba lần,lặp đi lặp lại,vì vậy phải mất tới nửa ngày thì hắn mới đọc được một phần năm quyển sách.
Mặc dù bây giờ hắn không biết khi nào Tô Tiểu Tiểu sẽ quay lại, nhưng chắc chắn khi yêu nữ này quay lại thì hai người sẽ phải dừng tu luyện lại và giảm việc trao đổi riêng với nhau.
Nhưng cho dù vậy,Giang Vân Hạc vẫn sẽ cố học lén quyển sách này thêm một vài lần nữa.
Trong không gian yên tĩnh, tưởng chừng chỉ có hai người bỗng vang lên loạt tiếng cười,tiếp đó là một thân ảnh màu xanh lóe lên rồi vọt vào trong nhà.Thân ảnh này chẳng ai khác chính là Tô Tiểu Tiểu.
"Xem ra các ngươi ở chỗ này sống cũng không tồi nha,không biết đám lão già Tử Thần tông kia mà chứng kiến bảo bối của mình ở cùng với một xú nam nhân thì sẽ có phản ứng gì đây nhỉ?"
"Tô Tiểu Tiểu, đừng tưởng ngươi chỉ dùng miệng lưỡi mà quấy rầy được ta."
Chấp Nguyệt ngước mắt lên nhìn Tô Tiểu Tiểu, sau đó phớt lờ nàng.
"Tối qua ngươi ngất đi, là ta cứu ngươi, bây giờ ngươi nợ ta ba cái mạng."
Tô Tiểu Tiểu lại dơ ra bốn ngón tay. Sau đó nàng dùng ngón tay trỏ vẽ một vòng tròn trong không khí, rồi gật gật đầu và nói với Giang Vân Hạc.
"Đêm qua ngươi lãng phí động phòng hoa chúc với người ta,đêm nay..."
Nói nửa chừng, nàng vừa cười như điên đi ra ngoài.
Giang Vân Hạc nhìn theo bóng lưng của Tô Tiểu Tiểu, quay đầu nhìn Chấp Nguyệt, chỉ thấy mặt nàng trắng xanh, rõ ràng nàng đang rất tức giận.
Suy cho cùng,hắn vẫn cảm thấy không thể nhìn những người này bằng con mắt người bình thường được. Bởi trong mắt người bình thường, họ giống như thần tiên, cưỡi mây đạp gió,rời núi lấp biển,nhưng thực chất, khả năng chịu đựng về tâm lý của họ thật sự không cao chút nào.
Nếu họ mà bị kẻ thù bắt, đừng nói nhiều lời, chỉ cần bọn hắn nhổ một ngụm nước bọt lên mặt đất,dám đố chân mày họ sẽ không nhíu lại.
Nếu sử dụng mỹ nhân kế, bản thân họ chắc chắn sẽ không cưỡng lại được.
Nếu bị tra tấn nặng nề thì...thôi.... quên đi.
"Ngươi đang muốn làm gì?" Sau khi chú ý tới ánh mắt của Giang Vân Hạc, vẻ mặt Chấp Nguyệt liền thay đổi, hiển nhiên nàng đang suy nghĩ đến chuyện tồi tệ có thể xảy ra tiếp theo.
Nhưng cuối cùng nàng chỉ thấy Giang Vân Hạc ra hiệu im lặng bằng cách đặt ngón tay trước môi, rồi hắn lại cúi đầu tiếp tục đọc.
Cho đến khi mặt trời lặn xuống chân trời, cây cối bị bóng tối bao trùm.Giang Vân Hạc đứng lên khỏi mặt đất thì cảm thấy toàn thân mình tê cứng, hắn quay đầu lại, hỏi: "Ăn gì không?"
"Không." Chấp Nguyệt đờ đẫn đáp.
Nhưng chưa kịp nói gì thêm thì bụng nàng kêu như sấm rền.
Khuôn mặt Chấp Nguyệt đỏ lên vì xấu hổ, nhưng khi chú ý đến Giang Vân Hạc đang nhìn nàng cười như có như không thì nàng càng tức giận: "Không ăn."
"Tùy ngươi." Giang Vân Hạc lắc đầu, xem ra Chấp Nguyệt này cũng không thể chỉ ăn sương nằm gió mà sống.
Có lẽ bây giờ nàng không khác gì một người bình thường,đã bị đánh mất tất cả các loại năng lực kia.
Nói như vậy, hắn có thể hiểu được vì sao Chấp Nguyệt không ăn không uống.
Ra ngoài đi dạo một vòng,hắn vẫn không thấy Tô Tiểu Tiểu. Có lẽ nàng đang ở gần đây.
Nhìn quanh bức tường, lại nhìn lên trên mái nhà, cho đến khi một giọng nói truyền vào tai:
"Ngươi tìm ta à?"
"Ta đang tìm một con dao, nếu không... buổi tối nay sẽ