Giang Vân Hạc ngồi xếp bằng hai chân trên mặt đất, đem tất cả sự chú ý đặt ở bên trong thân thể của mình.
Hắn có thể cảm nhận tại thể nội đang có một tia khí lưu tinh tế,nhỏ tựa như sợi tóc, thậm chí còn nhỏ hơn một chút đang không ngừng dịch chuyển khắp nơi.
Đó chính là dương khí Lưu Ly Chân Pháp, trông nó thật giống một hàng dài dãy các số 1 được mã hoá như ở thời hiện đại,ảo diệu vô cùng.
Mặc dù đã luyện thành dương khí,nhưng hiện tại lại có một vấn đề lớn khiến hắn phải trăn trở: Tia khí này được sử dụng như thế nào?
Không lẽ cần yêu cầu cả âm dương khí đều phải thành hình thì mới có thể mang nó ra sử dụng.
Chấp Nguyệt nhìn thấy Giang Vân Hạc trầm mặc không lên tiếng,nàng khẽ lắc đầu, dưới cái nhìn của nàng, Giang Vân Hạc thất bại là chuyện rất bình thường.
Nàng chưa từng nghĩ tới Giang Vân Hạc trong vòng mấy ngày có thể thành công,dù gì đây cũng chỉ là một con đường nàng đang thử nghiệm,là nàng tranh thủ tìm một cơ hội,vậy thôi.
Nếu Giang Vân Hạc nửa tháng có thể nhập môn, thì đã coi như vận khí của nàng vô cùng tốt, ngày sau nói không chừng có thể dựa vào hắn mà chạy thoát.
Đến buổi chiều, khi ánh mặt trời vừa dịu lại,Chấp Nguyệt liền thấy Giang Vân Hạc đẩy cửa sổ ra ngoài, thân thể hắn đứng thẳng tắp, xuôi hai tay,các ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay hướng vào phía trong, tay trái để bên ngoài, trông giống như hắn chuẩn bị bái thiên hay cúng tế gì
đó.
Nhưng đây cũng chính là thủ pháp luyện khí âm của Lưu Ly Chân Pháp.
Thấy hắn làm vậy,Chấp Nguyệt lông mày nhíu lại, dùng thanh âm trong trẻo lạnh lùng nói: " Lưu Ly Chân Pháp trước dương sau âm, do Dương chuyển m, chỉ có người chết mới có thể do m chuyển Dương."
Nhưng Giang Vân Hạc vẫn giữ như cũ hành động,Chấp Nguyệt thanh âm liền lớn hơn,dường như mang theo một chút phẫn nộ: "Ngươi đang tự đâm đầu vào chỗ chết! Ngươi đúng là con người đơn giản, không thể nói lý!"
Chấp Nguyệt phẫn nộ đúng là phát ra từ nội tâm, thứ nhất chính nàng còn muốn nhờ vào hắn để thoát khỏi đây, nhưng ở một phương diện khác,hai ngày nay ở cùng,nàng cảm cũng hắn cũng không tệ lắm, đối với hắn sinh ra chút hảo cảm, cho nên nàng không muốn nhìn hắn tự tìm tử lộ.
Thật không nghĩ đến, chỉ vì cái lợi trước mắt, vậy mà mấy ngày thời gian hắn cũng không chờ được sao?
Chấp Nguyệt tức giận, đem trái cây thừa ở đầu giường ném Giang Vân Hạc.
"Ngươi muốn chết thì đi chết đi!"
Giang Vân Hạc bị trái cây quét qua mặt, có chút bất đắc dĩ quay đầu lại,mặt biểu lộ đầy vô tội: "Ai nói ta không tu dương trước âm sau?"
"Chẳng nhẽ ngươi muốn nói chỉ sáng sớm ngươi đã thành công rồi? Vạn Giáp Tông tông chủ cũng phải ba ngày mới có thể nhập môn! ! !" Chấp Nguyệt trong tiềm thức cũng không tin.
"Không phải hắn cũng là người sao. . ." Giang Vân Hạc khóe miệng nhếch lên, quay đầu, tiếp tục tiến vào minh tưởng, vừa rồi bị Chấp Nguyệt cắt đứt,giờ hắn lại phải bắt đầu lại từ đầu.
Hiện tại hắn mới thành công phân nửa,nên cũng không có cách nào biểu diễn cho người khác nhìn.
Hơn nữa hắn còn hoài nghi,liệu cái công pháp biến dị Lưu Ly Chân Pháp này đến cùng có thể vận dụng bình thường hay không.
Chấp Nguyệt nhìn Giang Vân Hạc,thấy trán ngưng tụ tầng tầng xoáy bạc, lòng nàng kinh ngạc không dám tin, không lẽ thực sự mới sáng sớm hắn đã thành công?
Nếu như là sự thực,thiên phú của Giang Vân Hạc này đủ để Vạn Giáp Tông nổi điên, chỉ cần hắn không chết yểu,sau này trưởng thành dù là không thể như năm đó mấy vị tiền bối kia lưu lại uy danh hiển hách,thì cũng vẫn có thể chỉ huy Vạn Giáp Tông quay về hạng nhất lưu.
Nếu như là giả...nhưng trông Giang Vân Hạc dáng vẻ hiện tại,vẫn quá thanh tỉnh. . . Không giống như hắn đang tự đâm đầu vào chỗ chết.
Chẳng lẽ mình thực sự đụng phải một thiên tài?
Không lẽ ngày trước Tô Tiểu Tiểu cũng không có phát hiện?
Không để ý tới Chấp Nguyệt nội tâm bên trong đang đủ mọi loại ý nghĩ, Giang Vân Hạc lúc này đã hoàn toàn lâm vào yên tĩnh, theo thời gian trôi qua, bên trong minh tưởng một mảnh bóng tối mênh mông đang khu trừ tất cả ánh sáng, dần dần bao trùm tất cả Thức Hải.
Rồi hết thảy tất cả đều biến mất, thanh âm, xúc cảm, tư tưởng, chỉ còn lại cho người ta một sự quyến luyến bình an, phảng phất tất cả đều là vĩnh hằng.
Cùng lúc đó, tại bên trong Giang Hà tạo bởi dãy các số 1 kia bắt đầu xuất hiện một chút lộn xộn, từng điểm đen lấm tấm ở trong đó dần dần mở rộng, cùng bản nguyên bạch sắc hòa quyện vào nhau.
Không có âm dương Lưu Ly Chân Pháp nói tới chạm vào nhau, không cần bất kì cái gì khống chế cũng không có bất kì xung đột nào xảy ra.
Chỉ có đơn thuần số 1 cùng số 0 kết hợp, thuận lợi như là nước đang lưu động ở một dạng tự nhiên.
Vô số số 1 cùng số 0 tại thể nội Giang Vân Hạc dựa theo một lộ tuyến cố định mà chuyển động,phối hợp nhịp nhàng.
Quá trình cứ tiếp diễn liên tục cho đến khi song phương đạt tới một trạng thái cân bằng, ý thức Giang Vân Hạc mới thoát ly từ trong khoảng không tĩnh lặng ra ngoài, hắn nhẹ nhàng mở hai mắt ra.
Tại thời điểm Giang Vân Hạc mở mắt,trong nháy mắt, vô số con số 0 cùng số 1 tại trong con mắt nhảy lên, thoáng qua một chút liền biến mất.
Coi như chúng không có biến mất,thì người khác cũng chưa