Giang Vân Hạc nhìn khuôn mặt phản chiếu lại trong chiếc gương đồng kia, có chút thất thần.
Trong gương là một thiếu niên, thoạt nhìn chỉ tầm mười sáu mười bảy tuổi .
Vốn dĩ hắn tưởng chỉ đơn thuần xuyên việt, nhưng không nghĩ tới thân thể còn khôi phục trạng thái của mười năm trước .
Bên ngoài mưa lớn, nhưng hạt mưa rơi vào trên nóc nhà phát ra tiếng vang lộp độp .
Trận mưa này nói đến là đến, hai người vừa nhấc chân lên tiến vào thành, sau lưng liền mưa to tầm tã, so với mưa to còn to hơn, giống như là Thiên Hà chi thủy từ trên trời giáng xuống (1) vậy , Giang Vân Hạc bị nước mưa rơi trúng rồi lạnh run một cái, Tô Tiểu Tiểu lại không biết từ đâu lấy ra một cái ô, bước đi chầm chậm vào trong Vân An Phủ, nơi mà người người đều đang thất thố chạy loạn.
Mưa lớn, thiếu nữ, con lừa, cùng với người thiếu niên hình dáng kỳ lạ, so với người bị hói đầu thì cũng không khác lắm.
Cũng may là không phải đi quá xa, đã tìm được tới nơi có khách điếm (2) , Giang Vân Hạc cũng có thời gian để nhìn lại bản thân mình hiện giờ trông như thế nào.
“Không có gì lạ khi giọng nói cũng thay đổi, tay cũng mịn màng hơn.”
Giang Vân Hạc nói nhẹ nhàng, hơi cúi đầu xuống, hắn đi đến phía trước cửa sổ đẩy ra một kẽ nhỏ, nhìn từ đó ra ngoài.
“Thế giới này có lẽ giống thời cổ đại ! Một thế giới không bình thường……”
Giang Vân Hạc cầm lấy bao thuốc lá bị dính nước gần như ướt đẫm , bản thân thầm nghĩ chắc chỉ còn cách đem nó cất vào trong đũng quần thì mới có thể bảo vệ được mấy điếu thuốc.
“Cũng nhờ có nàng, bằng không ta làm sao có thể tìm tới nơi này được? Có lẽ chỉ có thể đi lưu lạc đầu đường xó chợ .Mưa to như vậy, mình mà muốn có bệnh thì chỉ cần trận mưa là đủ, nếu không có sức lực, làm việc không tốt thì sống qua ngày cũng không nổi.
Trên bàn có cái mồi lửa ở trong quán, chuyên dùng để thắp nến,hắn liền nghiên cứu một phen, thì ra sử dụng cũng khá đơn giản.
Châm lửa lên cho một điếu thuốc, nhưng mà mới vừa hít vào hai lần, thân hình của Giang Vân Hạc chợt sững lại, cả người giống như tượng gỗ ngây ngây ngốc ngốc đứng mãi ở chỗ đó không động đậy.
“Đó là cái gì?” Giang Vân Hạc nhìn lên không trung, vẻ mặt kinh ngạc cùng với tâm trạng lo sợ không yên.
Chỉ thấy ở phía bên trên những tầng mây đen nhánh ấy xuất hiện một loài vật trông như rắn đang lượn lờ qua lại, thỉnh thoảng lộ ra nửa thân hình.
“Rồng…… Rồng…… ?!”
Giang Vân Hạc mở to hai mắt nhìn, khóe miệng run rẩy.
Nếu là ở địa cầu, đừng nói là đại long, cho dù có là tiểu giao long, thì bây giờ đường xá cũng đã đầy người giơ máy di động lên chụp ảnh rồi.
Nhưng lúc này, ngoại trừ mình ra, thì ở bên ngoài không có tiếng ồn ào ầm ĩ nào, ngay cả Tô Tiểu Tiểu ở phòng bên cạnh cũng Không có truyền tới âm thành gì.
Đây chính là rồng đó……
Giang Vân Hạc liền gõ vài cái vào vách tường.
“Tranh---!”
Một tiếng vang nhỏ, một mũi kiếm dừng lại ở phía trước mặt Giang Vân Hạc, chỉ cách với chóp mũi Giang Vân Hạc đúng một centimet, hắn cũng có thể cảm giác được từ trên thân kiếm tỏa ra hàn khí.
“Trên trời,trên trời có rồng!”
Giang Vân Hạc từ trên trán đổ mồ hôi.
“Tranh!”
Kiếm thu trở về, chỉ để lại một cái khe hở rộng chừng hai ngón tay ở trên vách tường.
“Chỉ là một con Vũ Thủy Giao Long, ngươi hoảng sợ cái gì?”
Tô Tiểu Tiểu ở bên cạnh truyền đến tiếng nói nhẹ nhàng bâng quơ.
“Giao Long?”
Giang Vân Hạc há miệng thở dốc, giao long cũng là rồng đó! Ngươi nói hời hợt như vậy, cứ như là không có chuyện gì xảy ra sao?
Trong phút chốc,hắn cảm thấy mình và người của thế giới này không có tiếng nói chung.
“Thế giới này, rồng rất thường thấy?”
Giang Vân Hạc hiện ra ý niệm đó , lùi lại mấy bước, lau đi mồ hôi lạnh trên đầu, cảnh giác trong lòng đối với Tô Tiểu Tiểu lại đề cao một tầng.
Ghé vào phía trước cửa sổ để lại xem con rồng kia lần nữa, cảm xúc của Giang Vân Hạc bây giờ phải nói là một câu khó nói hết.
Thế giới này, quá thần kỳ!
Qua mười phút, vân thu vũ nghỉ (3), giao long ban nãy cũng không còn bóng dáng.
Giang Vân Hạc dựa vào trên giường suy nghĩ nỗi băn khoăn của mình.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, những thứ mà hắn đã từng gặp đã giúp cho hắn mơ hồ nhìn thấy được một góc thế giới này, mỹ lệ, thần bí, tràn đầy bí ẩn.
Điều này làm cho hắn có chút mong đợi.
Những lo lắng về việc tạm thời không thể quay về, nhìn thấy cha mẹ buồn rầu giảm đi không ít, chuyện bây giờ cần phải suy xét chính là tương lai của bản thân sẽ như thế nào.
Tốt nhất, là nghĩ cách gia nhập vào một môn phái linh tinh, học được một vài bản lĩnh đã.
Được vào một cái thế giới như vậy, không ai cam tâm tình nguyện làm người bình thường cả, không kể bên người vẫn còn có Tô Tiểu Tiểu, mặc dù nàng chưa nói, nhưng hắn cũng có thể đoán ra được nàng đang có ý đồ gì đó, nếu nàng vẫn cứ không có thu hoạch gì, không biết còn có thể "hiền lành" như vậy đối với mình hay không.
Nếu có thể thông qua nàng để gia nhập môn phái phía sau của nàng thì tốt rồi, mặc kệ là môn phái nào, chắc chắn so với chính việc bản thân tự lực cánh sinh vẫn tốt hơn, hơn nữa chính mình còn không thể tự lựa chọn.
Hiện tại hắn cũng không còn có nửa cân giấy chứng chỉ bất động sản.
Không đúng, tốt nhất là cách xa nàng một chút.
Trong đầu Giang Vân Hạc miên man suy nghĩ, cũng không biết trải qua bao lâu, bụng đã réo ầm lên, hắn dứt khoát gõ gõ tường.
“Có gì ăn không?”
Giang Vân Hạc gõ cửa một chút