Yêu Nữ Xin Tự Trọng

Ta lạc mất hắn rồi


trước sau

"Đi mau!" Chấp Nguyệt nói lớn rồi kéo tay Giang Vân Hạc, chạy thật nhanh về hướng khác.

"Thông báo cho sư môn của ta, bọn chúng sẽ không dám làm gì ta cả!"

Giang Vân Hạc nghe vậy nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dang hai tay, lặng lẽ nhìn lên bầu trời, tự dưng hắn thấy kịch bản này có chút không đúng.

Hình như. . . hắn và Tiểu Thanh đang làm ngược lại?

"Ngươi chạy đi đâu?"

Phía bên kia, Tiểu Thanh thấy ánh mắt hắn cũng giật mình sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chóng liền ổn định, ả quát rồi đuổi theo. Tuy vậy, vừa mới đuổi theo được mười mấy mét, bên cạnh ả đột nhiên xuất hiện một ngọc thủ như hồ điệp xuyên hoa đánh tới. Tới gần, chưởng pháp kia liền một hóa mười, rồi mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, khiến khắp nơi đều hoá thành hồ điệp nhẹ nhàng bay múa.

Tiểu Thanh thấy vậy, tay ả liền hướng lên không trung vỗ một cái, không khí khắp nơi đều chấn động.

Nếu như Chấp Nguyệt khôi phục được linh khí, đối mặt với một chiêu này đương nhiên nàng sẽ nhẹ nhàng đón lấy, nhưng lúc này nếu trúng một chiêu này sợ không phải tàn phế thì xương cốt cũng gãy vụn.

Nhưng không ngờ, trên đầu ngón tay Chấp Nguyệt bất thình lình lóe lên một tia sáng.

"A!"

Tiểu Thanh bị bất ngờ phát ra một tiếng tiếng kêu chói tai, thân thể ả hướng về sau lăn một vòng, biến thành một đầu thanh xà dài hơn mười mét, đuôi rắn mạnh mẽ quét qua trực tiếp đánh bay Chấp Nguyệt.

Phốc!

Chấp Nguyệt trên không trung phun ra một ngụm máu, nhưng nàng không quan tâm đến vết thương của mình, mà ngay lập tức hướng về phía Giang Vân Hạc vừa rơi xuống.

Nhưng một giây sau nàng liền trừng to mắt, nàng thấy Giang Vân Hạc ngã chạm xuống đất, rồi hắn lại kéo lấy một thân cỏ dại bật mình xông trở lại.

"Ta không thể ra khỏi ngọn núi này, nhưng ngươi thì có, ngươi mau đi đi, Tô Tiểu Tiểu sẽ không làm gì ta đâu!"

Giang Vân Hạc hét lớn một tiếng,ôm chặt lấy đầu thanh xà to lớn kia.

"A! Man Ngưu Kính!"

Giang Vân Hạc miệng kêu loạn, ôm đại xà xông ra ngoài. Một đường xông vào bóng tối.

Một đường. . .

Rơi vào khe núi. . .

"Ai ui!"

Giang Vân Hạc thấy dưới chân trống rỗng liền giật mình. Sau đó hắn bị Thanh Xà cuốn ngang người lại.

"Tiểu tướng công này, đùa giỡn vậy mà rất giống một màn kịch nha. . ."

Thanh xà nói tiếng người, giọng đầy trêu chọc.

"Đi mau, đừng để nàng đuổi theo."

Trên thực tế không chờ Giang Vân Hạc thúc giục, cự xà liền quấn lấy hắn hướng tới nơi xa mang đi.

"Tuy nhiên khí lực của tiểu tướng công cũng không nhỏ nha, nếu không phải nô gia dùng tới khí lực, sợ là nô gia đã chết dưới tay tướng công rồi đó!" Tiểu Thanh trêu đùa.

"Làm phiền ngươi rồi."

"Thực tình mà nói, không phải vì việc Tô tiên tử phân phó mà làm chính là nể mặt tiểu tướng công đó, hơn nữa cũng là ta tiện tay mà thôi."

"Chỉ sợ lại phiền các ngươi phải dọn dẹp."

Giang Vân Hạc mặt đầy xin lỗi nói.

"Tô tiên tử tự sẽ đền bù."

"Giang Vân Hạc. . . Giang Vân Hạc. . ."

Nơi xa truyền đến tiếng gọi của Chấp Nguyệt , đến cuối cùng chỉ còn một giọng nói nho nhỏ đầy nghẹn ngào. Đáng tiếc, nàng giờ đây làm sao có thể đuổi theo kịp Tiểu Thanh.

"Nha đầu ngốc này!"

Giang Vân Hạc lắc đầu cười khổ.

"Nhân loại các ngươi thật là kỳ quái."

Tiểu Thanh nói.

"Chỗ nào?"

"Ngươi thích nàng vậy sao không cùng nàng chạy đi? Hoặc là dứt khoát ngươi đem nàng giữ lại. Nếu là ta thấy đồ vật mà ta thích, ta nhất định phải cướp nó về tay ta!"

"Không phải ta thích nàng, chẳng qua là cảm thấy nàng có chút ngốc nghếch. . ."

Giang Vân Hạc nói nhỏ.

Nàng ngốc nghếch theo một cách đáng yêu.

"Yêu ma chúng ta hiểu rõ nhất là lắng nghe tâm người khác, ngươi thử đoán xem ta vừa nghe được cái gì rồi?"

"Không đoán, có đoán thì cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp."

Giang Vân Hạc lắc đầu.

"Đồ nhát gan."

Tiểu Thanh lầm bầm nói.

Sau đó nàng đem Giang Vân Hạc buông xuống, thân thể xoay nhẹ một cái, biến thành một nữ tử áo xanh mị hoặc.

"Bây giờ tiểu tướng công muốn đi đâu nào?"

"Trở về nhà."

Giang Vân Hạc nghe hỏi vậy liền cảm thấy có chút kỳ quái.

"Tô tiên tử đã đuổi theo kẻ địch, chẳng biết lúc nào có thể trở về, chúng ta cũng phải trở về dọn dẹp, Tử Thần Tông là môn phái lớn, không phải nơi mấy tán tu tiểu yêu như chúng ta có thể trêu vào. Tiểu tướng công nếu lại quay về, đến lúc đó lại bị cô nương kia bắt trở lại,chuyện đóng giả đêm nay chẳng phải là làm không công sao?"

Tiểu Thanh cười tủm tỉm nói.

"Đó là kẻ thù sao? Thật sự là Mục Thanh Tước? Không phải Hoàng đại nương sao?".Giang Vân Hạc giật mình nói.

Hoàng đại nương kia chính là lão bà bà Hoàng Thử Lang biến thành, thấy những người khác gọi là đại nương, Giang Vân Hạc cũng nhập gia tùy tục.

"Đương nhiên, đại nương có thể đóng kịch nhưng sẽ không như vậy. Kẻ kia đúng thật là cừu nhân của Tô tiên tử, chúng ta đều bị dọa cho không

dám hé răng, nếu không chắc chắn sẽ bị thổi bay!"

"Tiểu tướng công không bằng cũng sớm rời khỏi nơi này thôi, Tô tiên tử là nhân vật lớn như vậy, chắc chắn không ai không biết đến, đến lúc nào đó tiểu tướng công có thể quay lại tìm Tô tiên tử."

Nghe vậy, Giang Vân Hạc liền vuốt vuốt trán, ban đầu hắn còn tưởng rằng là Tô Tiểu Tiểu cùng Hoàng đại nương diễn trò, ai ngờ vậy mà nàng thật sự là bị thù nhân tìm tới.

Thật đúng là quá trùng hợp!

Nhưng rất nhanh tâm tình Giang Vân Hạc liền trở nên vui vẻ.

Nghĩ cho cùng, chính mình tới thế giới này còn chưa nhìn qua mọi thứ, bây giờ có cơ hội phải đi kiến thức một chút mới được. Mà hiện tại không còn Tô Tiểu Tiểu, chính mình lại được tự do.

Nghĩ tới đây hắn cười ha hả một tiếng và nói: "Tiểu Thanh cô nương, đã như vậy thì sau này còn gặp lại."

"Tiểu tướng công nhớ bảo trọng nha!"

Tiểu Thanh cười nói.

"Có duyên gặp lại."

Giang Vân Hạc hai tay ôm quyền.

"Mấy vị khác, ta xin thiếu một lời tạm biệt, nhờ tiểu Thanh cô nương chuyển lời tới họ, ngày sau trên giang hồ gặp lại, mong được cùng uống rượu cùng nói chuyện như xưa!."

"Tiểu tướng công yên tâm, nô gia cũng rất chờ mong được cùng tiểu tướng công ôn lại chuyện cũ."

"Tạm biệt."

Giang Vân Hạc nhìn rõ một lần phương hướng, quay người hướng phía Tây Bắc mà đi đến.

Sau khi rời khỏi tầm mắt của tiểu Thanh, thân thể Giang Vân Hạc nhảy lên một cái, tay bám trên cành cây nhỏ, lẻn vào lùm cây.

"A!"

Giang Vân Hạc hét lớn một tiếng, cảm giác tự do đã tràn ngập trong hắn, tâm trạng của hắn hiện tại đang rất vui vẻ.

Hành trình tiếp theo đang khiến hắn rất mong đợi...

Ngũ Dương Sơn này phạm vi không nhỏ, tuy nhiên mấy tháng nay thỉnh thoảng hắn lại nghe Hắc Lang Quân, Tiểu Thanh và các loại yêu quái nói chuyện phiếm, hắn sớm đã đem tình huống xung quanh biết rõ ràng nên cũng không sợ trong đêm tối bị sa vào hiểm địa.

Chỉ là vừa đi không có tới một khắc đồng hồ, chân trời lần nữa vang lên tiếng sấm, rồi trời bắt đầu mưa như trút nước.

Giang Vân Hạc hướng tầm mắt nhìn xung quanh một vòng, cười khổ một tiếng, ở đây ngay cả địa phương tránh mưa cũng đều không có, cây cối nơi này tuy cũng không phải ít, nhưng khi nhìn lên trên đỉnh đầu trong mây đen nhấp nhô từng tia sét, Giang Vân Hạc lập tức bỏ cái suy nghĩ này đi. Không chỉ như thế, hắn còn phải trốn xa mấy cái cây to một chút. . .

Một đêm sờ soạng lần mò ,thời điểm hừng đông bắt đầu đón những tia nắng đầu ngày, Giang Vân Hạc đã không khác gì một con khỉ lấm lem bùn đất.

Bây giờ cuộc sống của hắn mới thực sự phiêu diêu, tự tại, nếu cảm thấy khát thì uống một nắm hạt sương, đói thì ăn trái cây,còn có hai khỏa Xích Chân Quả cùng mấy tháng tu hành đặt cơ sở.

Sau mấy ngày cuối cùng hắn cũng đi ra Ngũ Dương Sơn.

Đứng tại sườn núi nhìn phía xa nơi có lối đi dọc ngang chằng chịt, gà chó thi nhau chạy, thấy một cái thôn làng nhỏ nằm trong mịt mờ khói xanh, nước mắt hắn kém chút nữa liền rơi xuống.

Cuối cùng cũng đi ra được.

Nhiều lần hắn kém chút nữa táng thân trong núi. Một lần là sau cơn mưa sáng sớm, đường đi trơn trượt làm hắn trượt chân trên vách núi,mà phía dưới là một đầu cá sấu dài bảy, tám mét, miệng lúc nào cũng mở ra chờ đồ ăn rơi xuống.

Còn có một lần hắn trực tiếp tiến vào ổ rắn, một mảnh u ám trong rừng, xanh xanh đỏ đỏ toàn là rắn, cũng may những con rắn kia không biết tại sao lại trực tiếp lui đi, nếu không thật sựu sẽ rất phiền phức.

Giang Vân Hạc đoán là Tiểu Thanh đã lưu lại mùi vị để dọa đám rắn hậu bối.

Giờ đây nhìn thấy thôn làng xa xa, Giang Vân Hạc cảm thấy cuối cùng mình cũng có thể an tâm ngủ một giấc.

...

Cùng lúc đó, Chấp Nguyệt nhào vào ngực một nữ phụ khóc lớn.

"Trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi." Nữ phụ võ lưng an ủi Chấp Nguyệt, khóe mắt nổi lãnh ý.

"Yên tâm, sư phó khẳng định giúp ngươi báo thù này, sẽ không yên cho Tô Tiểu Tiểu."

"Không...không phải, sư phó, giúp con, giúp con tìm một người, con lạc mất hắn trong núi rồi..."




trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện