"Đi mau!" Chấp Nguyệt nói lớn rồi kéo tay Giang Vân Hạc, chạy thật nhanh về hướng khác.
"Thông báo cho sư môn của ta, bọn chúng sẽ không dám làm gì ta cả!"
Giang Vân Hạc nghe vậy nhưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng dang hai tay, lặng lẽ nhìn lên bầu trời, tự dưng hắn thấy kịch bản này có chút không đúng.
Hình như. . . hắn và Tiểu Thanh đang làm ngược lại?
"Ngươi chạy đi đâu?"
Phía bên kia, Tiểu Thanh thấy ánh mắt hắn cũng giật mình sửng sốt một chút, nhưng rất nhanh chóng liền ổn định, ả quát rồi đuổi theo. Tuy vậy, vừa mới đuổi theo được mười mấy mét, bên cạnh ả đột nhiên xuất hiện một ngọc thủ như hồ điệp xuyên hoa đánh tới. Tới gần, chưởng pháp kia liền một hóa mười, rồi mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, khiến khắp nơi đều hoá thành hồ điệp nhẹ nhàng bay múa.
Tiểu Thanh thấy vậy, tay ả liền hướng lên không trung vỗ một cái, không khí khắp nơi đều chấn động.
Nếu như Chấp Nguyệt khôi phục được linh khí, đối mặt với một chiêu này đương nhiên nàng sẽ nhẹ nhàng đón lấy, nhưng lúc này nếu trúng một chiêu này sợ không phải tàn phế thì xương cốt cũng gãy vụn.
Nhưng không ngờ, trên đầu ngón tay Chấp Nguyệt bất thình lình lóe lên một tia sáng.
"A!"
Tiểu Thanh bị bất ngờ phát ra một tiếng tiếng kêu chói tai, thân thể ả hướng về sau lăn một vòng, biến thành một đầu thanh xà dài hơn mười mét, đuôi rắn mạnh mẽ quét qua trực tiếp đánh bay Chấp Nguyệt.
Phốc!
Chấp Nguyệt trên không trung phun ra một ngụm máu, nhưng nàng không quan tâm đến vết thương của mình, mà ngay lập tức hướng về phía Giang Vân Hạc vừa rơi xuống.
Nhưng một giây sau nàng liền trừng to mắt, nàng thấy Giang Vân Hạc ngã chạm xuống đất, rồi hắn lại kéo lấy một thân cỏ dại bật mình xông trở lại.
"Ta không thể ra khỏi ngọn núi này, nhưng ngươi thì có, ngươi mau đi đi, Tô Tiểu Tiểu sẽ không làm gì ta đâu!"
Giang Vân Hạc hét lớn một tiếng,ôm chặt lấy đầu thanh xà to lớn kia.
"A! Man Ngưu Kính!"
Giang Vân Hạc miệng kêu loạn, ôm đại xà xông ra ngoài. Một đường xông vào bóng tối.
Một đường. . .
Rơi vào khe núi. . .
"Ai ui!"
Giang Vân Hạc thấy dưới chân trống rỗng liền giật mình. Sau đó hắn bị Thanh Xà cuốn ngang người lại.
"Tiểu tướng công này, đùa giỡn vậy mà rất giống một màn kịch nha. . ."
Thanh xà nói tiếng người, giọng đầy trêu chọc.
"Đi mau, đừng để nàng đuổi theo."
Trên thực tế không chờ Giang Vân Hạc thúc giục, cự xà liền quấn lấy hắn hướng tới nơi xa mang đi.
"Tuy nhiên khí lực của tiểu tướng công cũng không nhỏ nha, nếu không phải nô gia dùng tới khí lực, sợ là nô gia đã chết dưới tay tướng công rồi đó!" Tiểu Thanh trêu đùa.
"Làm phiền ngươi rồi."
"Thực tình mà nói, không phải vì việc Tô tiên tử phân phó mà làm chính là nể mặt tiểu tướng công đó, hơn nữa cũng là ta tiện tay mà thôi."
"Chỉ sợ lại phiền các ngươi phải dọn dẹp."
Giang Vân Hạc mặt đầy xin lỗi nói.
"Tô tiên tử tự sẽ đền bù."
"Giang Vân Hạc. . . Giang Vân Hạc. . ."
Nơi xa truyền đến tiếng gọi của Chấp Nguyệt , đến cuối cùng chỉ còn một giọng nói nho nhỏ đầy nghẹn ngào. Đáng tiếc, nàng giờ đây làm sao có thể đuổi theo kịp Tiểu Thanh.
"Nha đầu ngốc này!"
Giang Vân Hạc lắc đầu cười khổ.
"Nhân loại các ngươi thật là kỳ quái."
Tiểu Thanh nói.
"Chỗ nào?"
"Ngươi thích nàng vậy sao không cùng nàng chạy đi? Hoặc là dứt khoát ngươi đem nàng giữ lại. Nếu là ta thấy đồ vật mà ta thích, ta nhất định phải cướp nó về tay ta!"
"Không phải ta thích nàng, chẳng qua là cảm thấy nàng có chút ngốc nghếch. . ."
Giang Vân Hạc nói nhỏ.
Nàng ngốc nghếch theo một cách đáng yêu.
"Yêu ma chúng ta hiểu rõ nhất là lắng nghe tâm người khác, ngươi thử đoán xem ta vừa nghe được cái gì rồi?"
"Không đoán, có đoán thì cũng chẳng phải điều gì tốt đẹp."
Giang Vân Hạc lắc đầu.
"Đồ nhát gan."
Tiểu Thanh lầm bầm nói.
Sau đó nàng đem Giang Vân Hạc buông xuống, thân thể xoay nhẹ một cái, biến thành một nữ tử áo xanh mị hoặc.
"Bây giờ tiểu tướng công muốn đi đâu nào?"
"Trở về nhà."
Giang Vân Hạc nghe hỏi vậy liền cảm thấy có chút kỳ quái.
"Tô tiên tử đã đuổi theo kẻ địch, chẳng biết lúc nào có thể trở về, chúng ta cũng phải trở về dọn dẹp, Tử Thần Tông là môn phái lớn, không phải nơi mấy tán tu tiểu yêu như chúng ta có thể trêu vào. Tiểu tướng công nếu lại quay về, đến lúc đó lại bị cô nương kia bắt trở lại,chuyện đóng giả đêm nay chẳng phải là làm không công sao?"
Tiểu Thanh cười tủm tỉm nói.
"Đó là kẻ thù sao? Thật sự là Mục Thanh Tước? Không phải Hoàng đại nương sao?".Giang Vân Hạc giật mình nói.
Hoàng đại nương kia chính là lão bà bà Hoàng Thử Lang biến thành, thấy những người khác gọi là đại nương, Giang Vân Hạc cũng nhập gia tùy tục.
"Đương nhiên, đại nương có thể đóng kịch nhưng sẽ không như vậy. Kẻ kia đúng thật là cừu nhân của Tô tiên tử, chúng ta đều bị dọa cho không