Lúc xe ngựa tiếp tục lên đường, Giang Vân Hạc và Lưu Ngọc Nhi đã cùng ở trên xe, cũng may thùng xe lớn,có thêm Trần Đông Đao cũng không không ngại chật chội.Chỉ còn lại Lưu Thủ Thành sắc mặt co rút, một mình ở trên một chiếc xe ngựa khác lẻ loi hiu quạnh, gương mặt già nhăn nhó trông càng khó coi.
Giang Vân Hạc cùng Lưu Ngọc Nhi trò chuyện một lát, trong lòng hắn chậm rãi nảy ra một ý tưởng.Trước giờ chính mình vẫn luôn muốn tìm người tu hành Đáp Kiều cảnh hoặc Dũng Tuyền cảnh để quan sát mã hiệu vận chuyển như thế nào,nhưng đến giờ vẫn chưa thực hiện được.
Trên thế gian người tu hành vốn cũng không nhiều, càng không thể ở một chỗ để mình nhìn chằm chằm cả buổi được. Bây giờ bên cạnh mình có hai người, vừa rồi đã thử nhìn qua Trần Đông Đao, nhưng mà Trần Đông Đao là Dũng Tuyền Cảnh, cao hơn thực lực của mình nhiều lắm, linh lực tiêu hao quá nhanh,nên cũng không thấy rõ được gì.Nhưng Lưu Ngọc Nhi trước mặt chính là một mục tiêu tốt.
Giang Vân Hạc con ngươi đảo một vòng, đột nhiên cười nói: "Ta ngồi đây nhìn ngươi một lúc có được không?"
"A?" Lưu Ngọc Nhi hơi có chút nghi hoặc.
"Tin hay không, ta có thể ngồi ở đây nhìn ngươi cả ngày, không cử động chút nào." Giang Vân Hạc nghiêm trang nói.
"Không được chớp mắt." Lưu Ngọc Nhi bật cười một tiếng, dịu dàng nói.
"Đương nhiên." Giang Vân Hạc cười to trong lòng.
Sau đó Giang Vân Hạc vận chuyển Chân Thực Thị Giới, Lưu Ngọc Nhi trước mặt hóa thành vô số chữ số tạo thành tin tức.
"Cụm số liệu này là tóc, cụm số liệu này là da, cụm số hiệu này là. . . Tìm được rồi, cụm số liệu này là linh khí, luôn biến hóa trong cơ thể là. . .
Linh khí tản mát là cùng tế bào kết hợp với nhau? Tế bào mã số là. . . Dường như sau khi cùng linh khí dung hợp, tế bào mã số cũng có chút biến hóa. . . Phương hướng phát triển của nó là cái gì? Nói cách khác, bản thân tu luyện còn có thể dùng linh khí rèn luyện thân thể. . ." Đại não Giang Vân Hạc lúc này chuyển động cực nhanh, đem tình huống phân tích được và một ít số liệu mã số tất cả đều nhớ ở trong đầu, còn có một chút suy đoán, nhất định phải quan sát thời gian dài mới đạt được kết quả, không có biện pháp làm thực nghiệm chứng minh nên cũng chỉ còn cách chôn dưới đáy lòng.
"Không biết lúc đang sử dụng thuật pháp, mã số biến hóa như thế nào, thân thể con người rất phức tạp,so với pho tượng đạo thần chắc là không giống. . . Đây là đại não số liệu? Những con số đang tỏa ra này là cái gì? Thần thức? Sóng điện não? Hay là thứ khác? Đáng tiếc, những chữ số này quá rải rác, hoàn toàn không có cách nào phân tích. Nếu như về sau hắn gặp được nhiều người hơn, tu vi so với hắn cao hơn, có lẽ có thể phân tích ra một vài thứ. . ."
Lưu Ngọc Nhi vốn chỉ muốn đùa một chút,nhưng sau nàng phát hiện Giang Vân Hạc cứ một mực nhìn mình chằm chằm, khoảng cách gần như vậy làm nàng cảm thấy xấu hổ, gương mặt rất nhanh đỏ ửng lên. Nhưng sau một khắc đồng hồ, Giang Vân Hạc vẫn nhìn nàng chằm chằm như vậy.
"Này, ngươi muốn xem tới khi nào?" Lưu Ngọc Nhi dịu dàng nói.
Thấy Giang Vân Hạc không để ý tới mình, đôi mắt vẫn chằm chằm nhìn nàng, để cho nàng cau mũi một cái, khoanh hai tay lại.
"Hừ, Ngươi muốn xem thì xem, ta sợ ngươi xem chắc?"
Nhưng không đến một khắc đồng hồ sau đó, Lưu Ngọc Nhi cảm thấy cả người như bị kim châm, ngồi kiểu gì cũng khó chịu.
Bị người khác nhìn mãi như thế ai còn có thể cảm thấy thoải mái, hơn nữa cảm quan của người tu hành so với người bình thường còn nhạy cảm hơn nhiều.
"Này, không chơi nữa có được hay không?" Lưu Ngọc Nhi nhỏ nhẹ nói.
Nhưng vào lúc này xa xa truyền đến một tiếng nổ vang. Con ngựa kéo xe phát ra tiếng phì phì trong mũi, đột nhiên ngừng lại, không chịu đi về phía trước.
Giang Vân Hạc cũng từ trạng thái Chân Thực Thị Giới ra ngoài, trên thực tế hắn cũng đã đến cực hạn. Thân thể con người quá phức tạp, mình đã tận lực thu nhỏ lại phạm vi quan sát, hơn nữa người đó còn là Lưu Ngọc Nhi, thực lực cùng mình không chênh lệch lắm,nhưng cũng không kiên trì được lâu hơn.
"Xảy ra chuyện gì?" Giang Vân Hạc xoa xoa huyệt Thái Dương, vừa dùng não quá độ, hiện tại có chút đau đầu, linh khí trong cơ thể cũng không còn nhiều.
Trần Đông Đao ra đứng trên bục xe ngựa hướng xa xa nhìn một lát, lỗ tai động đậy liên tục. Lại là liên tiếp những tiếng nổ vang nho nhỏ.
"Có cao thủ giao thủ ở đằng xa; an toàn là đệ nhất, chúng ta đi đường vòng."
Cũng không biết hắn làm thế nào khống chế được mấy con ngựa, theo lời của hắn ngựa tự quay vòng về phía sau chạy.
"Loại Lân mã này không