Nghe ba cái lựa chọn này, Giang Vân Hạc cũng động tâm.
Nhưng khi suy nghĩ kĩ,hắn lại phát hiện ra một vấn đề.
Ba lựa chọn này vừa đúng với ba thứ : Quyền lực, Sức mạnh, Tài phú.
Không lẽ lại trùng hợp như vậy ?
Chỉ thiếu mỗi cái sắc đẹp nữa thôi !
Nhưng mà nghĩ đến những điều Liễu Trạch nói lúc trước, Giang Vân Hạc trong nháy mắt đã hiểu ra.
Còn có một cái lựa chọn thứ tư.
Giang Vân Hạc bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ xem nên chọn cái nào.
Hiện tại có ba hướng đi đang bày ra trước mặt mình.
Một là chọn luôn cái lựa chọn thứ tư, thỉnh giáo Kế Nguyên, nếu chọn cái này thì đồng nghĩa là hắn đầu phục, sau này sẽ được trọng dụng .
Hai là chọn một trong ba cái khen thưởng, nếu chọn như vậy thì sau đó chắc chắn Kế Nguyên sẽ tìm cách để mình đi theo hắn, nếu mình theo cách này thì không ổn, địa vị của mình sau này chắc chắn sẽ không bằng địa vị ở lựa chọn đầu tiên.
Hướng đi thứ ba thì cũng là chọn một trong ba cái khen thưởng, nhưng sau này sẽ không đi theo Liễu Trạch,mà phải vạch rõ quan hệ.
Có điều lựa chọn của Giang Vân Hạc lúc này không phải dựa theo tâm tình của hắn, mà phải dựa theo Tô Tiểu Tiểu.
Giang Vân Hạc vẫn không quên mình còn thiếu Tô Tiểu Tiểu mấy cái mạng, lỡ như sau này Tô Tiểu Tiểu tìm tới thì ….
Nghĩ đến đây Giang Vân Hạc liền ngẩng đầu nói :”Kiến thức ta nông cạn,còn muốn thỉnh giáo thống lĩnh về những sai sót trong tu luyện “
“Nhìn xương cốt của ngươi chỉ khoảng mười bảy tuổi, mà thực lực đã đến Dũng Tuyền, có thể nói là không tệ, nhưng mà theo ta thấy thì ngươi dùng hơi nhiều thiên tài địa bảo, linh khí trong cơ thể hỗn tạp, sau này phải trị cho thật tốt.” Trong mắt Kế Nguyên hiện lên một vệt hồng quang, gật gật đầu nói.
Giang Vân Hạc liền giả bộ một tư thế khiêm tốn thỉnh giáo :”Ta chỉ mới bắt đầu tu hành được nửa năm, ngay cả công pháp cũng là người khác tiện tay ném cho ta, ta còn thiếu rất nhiều kiến thức cơ bản.”
“Do cơ duyên may mắn nên ta có sử dụng được mấy thứ thiên tài địa bảo, cũng không biết những thứ này lại gây hại. Nếu thống lĩnh có thể chỉ điểm cho ta, đúng là không còn gì tốt hơn.”
Trong mắt Kế Nguyên hiện ra một vẻ kinh dị.
Nhìn xương cốt của Giang Vân Hạc chỉ khoảng mười bảy tuổi, độ tuổi này đạt đến Dũng Tuyền Cảnh cũng đã không tệ rồi.
Nếu Kế Nguyên đã nói không tệ, thì có nghĩa là thật sự không tệ.
Hắn cũng không phải bắt đầu tu luyện từ trong bụng mẹ, từ biết chữ, dưỡng thể,sau đó mới tu hành, những thứ này đã làm phí rất nhiều thời gian tu hành .
Nếu hắn chỉ mới tu hành nửa năm mà đã được thế này thì đúng là thiên phú kinh người.
“Mạng của ta và người dân trong thành này là do ngươi cứu, nếu ngươi muốn thỉnh giáo ta thì cứ hỏi,ta nhất định sẽ không giấu diếm.” Kế Nguyên cười ha hả nói, không hề che giấu sự vui sướng trong lòng.
Hắn dùng ánh mắt thưởng thức để nhìn Giang Vân Hạc, tuổi nhỏ, thiên phú kinh người, tâm tính rất tốt, hiểu chuyện, tâm tư nhanh nhạy, đúng là một nhân tài.
“Nếu sau này thống lĩnh có việc nhờ, ta chắc chắn sẽ không chối từ.” Giang Vân Hạc cười nói.
Thực ra lúc này hắn nên nói câu :”Sau này chỉ cần thống lĩnh ra lệnh, dù là lên núi đao xuống biển lửa ta cũng không chối từ” thì mới hợp tình hình hiện tại, có điều Giang Vân Hạc là người hiện đại nên sẽ không nói vậy, người hiện đại đã quen với việc tự do, không còn mấy chuyện quân xử thần tử thần bất tử bất trung gì gì đó nữa.
Mà bây giờ hắn không biết Tô Tiểu Tiểu ở đâu, nên phải tìm một chỗ dựa.
Kế Nguyên nghe câu này cũng đã hiểu ý của Giang Vân Hạc, có điều hắn cũng không thèm để ý, nếu là một nhân tài thực sự thì chắc chắn sẽ không dễ dàng thu phục.
Chưa kể với tiềm lực của Giang Vân Hạc, chưa chắc hắn đã chịu an ổn làm hạ nhân.
Như bây giờ cũng tốt, nếu sau này Giang Vân Hạc trưởng thành, thì mình đối với hắn cũng có chút ân nghĩa, mình sẽ có thêm một trợ thủ, sau này chưa biết chừng sẽ còn được giúp đỡ.
Sau đó đồ ăn của tiệc tối được dọn lên, hai người trò chuyện vui vẻ với nhau.
Sau khi tàn tiệc Kế Nguyên đưa cho Giang Vân Hạc một cái thẻ bài :”Sau này nếu có gì không hiểu, có thể gặp ta hoặc Liễu Trạch để hỏi bất cứ lúc nào.”
Giang Vân Hạc tiếp nhận thẻ bài nhìn thấy thẻ bài lớn khoảng một bàn tay, màu đỏ sậm, không biết được tạo bằng kim loại gì, sờ lên thấy thoải mái, cảm giác giống như làm bằng ngọc.
Mặt trên có khắc một con Hỏa Nha.
Giang Vân Hạc biết không phải ai cũng có thể có được thẻ bài này, những thẻ bài Hỏa Nha mà quân sĩ mang theo đều được làm từ gỗ.
“Đa tạ thống lĩnh.” Giang Vân Hạc nói.
“Tuy là ngươi đã chọn thỉnh giáo, nhưng nên thưởng thì phải thưởng.” Kế Nguyên vỗ vỗ tay, ngay lập tức có hạ nhân đưa một cái túi tiền đến, nhìn sơ qua hình như là túi tiền làm bằng da thú.
“Trong này có 5000 linh châu, ngươi cứ cầm đi tiêu xài, sau này nếu hết thì lại nói với ta.”
GIang Vân Hạc lại cảm ơn một lần nữa, nhận lấy túi tiền bằng da, cầm trong tay thấy nhè nhẹ, hắn liền suy đoán đây là túi trữ vật.
Hắn đã từng nghe Chấp Nguyệt nói về vật này, nhưng đây lại là lần đầu tiên nhìn thấy.
Có điều hắn cũng không biết không gian trong này lớn bao nhiêu.
Thôi kệ đi, lớn nhỏ gì cũng là đồ tốt.
Trong lòng hắn vui vẻ, sau này chạy trốn cũng tiện hơn.
Trên đường trở về, Giang Vân Hạc mở túi tiền ra, cách dùng rất dễ.
Không gian bên trong không lớn,