Giang Vân Hạc không biết nên nói cái gì cho phải, trừ khi bản thân hắn có thể nửa đường bỏ chạy, nếu không vào lúc đối phương phát hiện ra là hắn đang lừa nàng, thì khẳng định sẽ không có kết cục tốt đẹp. Mặc dù những lời hắn nói trước kia đều là sự thật.
“Quê hương của ta, không phải Võ Quốc Tân Thành, mà là Hoa Quốc Tân Thành.” Giang Vân Hạc cười khổ.
“Ngươi dám gạt ta!” Sắc mặt của Tô Tiểu Tiểu bỗng lập tức toát lên vẻ lãnh lệ .
Giang Vân Hạc vốn không phải là người chưa trải sự đời, nhưng lúc này hắn vẫn cứ cảm giác như cả toàn thân phát lạnh, trái tim nghẹt thở giống như bị một bàn tay lớn bóp chặt vậy.
“Ngươi chắc chắn có thể phân biệt ta nói thật hay nói dối chứ?” Giang Vân Hạc nói.
Tô Tiểu Tiểu vẻ mặt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hắn, Giang Vân Hạc vẫn không ngần ngại đối diện với nàng.
Một lát sau khuôn mặt Tô Tiểu Tiểu mới giãn ra: “Đúng là nói thật, ngươi không gạt ta!”
Nhưng ngay lập tức nàng lại nghi ngờ hỏi: “Nhưng Hoa Quốc ở đâu? Tại sao ta lại chưa từng bao giờ nghe nói qua?”
“Ta cũng không biết, chắc là cách nơi này rất xa, đúng rồi, ngươi không phải cảm thấy quần áo tóc tai của ta rất kỳ quái sao, người dân ở Hoa Quốc đều là ăn mặc kiểu giống như ta vậy, không những thế, ta nhìn vào người của nơi này thì mới cảm thấy thật kỳ quái. Hôm qua vẫn là lần đầu tiên ta nhìn thấy yêu quái, trước đây cũng chưa bao giờ gặp qua. Nơi bọn ta ở không hề có yêu quái.”
Tô Tiểu Tiểu lại nhìn chằm chằm hắn nhìn nửa ngày, biểu tình trên mặt dần dần khôi phục như thường, trong mắt hiện lên một tia vui mừng: “Thú vị, ta không biết nơi đó, nói như vậy chắc cũng không có người khác biết được, nếu như có thể tới Hoa Quốc của ngươi, thì con tiện nhân kia chắc chắn sẽ không thể tìm thấy ta."
"Nếu là như vậy, ngươi vẫn sẽ ở lại bên cạnh ta, bưng trà rót nước, cho đến khi tìm được Hoa Quốc thì thôi.”
Trong lòng của Giang Vân Hạc chợt động, con tiện nhân mà Tô Tiểu Tiểu vừa mới nhắc đến là ai? Nàng đang bị kẻ khác truy đuổi? Không đơn giản như là Dương Sơn Quân, đã thế còn là một nữ nhân, hơn nữa nàng cũng chưa chắc đã là đối thủ.
Trong lòng hắn ngay tức khắc có chủ ý, mở miệng nói : "Ở bên cạnh ngươi thì nguy hiểm quá lớn, cao thủ như ngươi đương nhiên sẽ không cần lo lắng, nhưng mà chỉ cần ai tiện tay tát ta một cái, thì ta sẽ lập tức mất mạng."
Tô Tiểu Tiểu vẫn cứ mỉm cười, và nụ cười đó dần trở nên ngọt ngào hơn.
“Ngươi muốn nói cái gì?”
“Hay là ngươi dạy ta ít bản lĩnh, không cần phải quá lợi hại, nhưng ít nhất là có thể tự bảo vệ bản thân là được rồi, đỡ phải bị người ta thuận tay giết chết. Ta mà chết thì ngươi cũng không bao giờ có thể tìm thấy Hoa Quốc đâu.” Giang Vân Hạc cứ theo đà mà nói.
“À, thì ra là ngươi có chủ ý như vậy……” Tô Tiểu Tiểu sau khi nghe xong, thì kéo dài thanh âm một cách lười biếng .
“Hóa ra ngươi vẫn còn khá thông minh.”
“Coi như là ta học được thêm chút gì đó, thì cũng không có khả năng làm đối thủ của ngươi mà, chẳng phải vẫn cứ bị ngươi nắm trong lòng bàn tay hay sao? Cùng lắm chỉ để cho ta có thể bảo vệ được bản thân một chút khi gặp những tình huống nguy hiểm thôi.”
“Trên đời này không có biết bao nhiêu người đã truy tiên tầm đạo (1) ,nhưng mà đến khi cuối đời thì vẫn không thể đạt được. Ngươi muốn học được những thứ này từ ta mà chỉ bằng mấy câu nói thôi sao? Có phải là ngươi thấy ta quá dễ tính?” Tô Tiểu Tiểu nghiêng đầu rồi nhìn hắn bằng một con mắt. Không sai, chính là một con mắt, và trên khuôn mặt tinh xảo, thanh tú ấy của nàng, trên hai con mắt tạo thành một cái hình dạng kỳ quái, càng trông thì càng thấy quỷ dị, khiến Giang Vân Hạc trong lòng ớn lạnh.
“Ta có thể dùng một câu chuyện xưa có liên quan về tu hành để đổi, trong câu chuyện này vừa có cả lẫn ý nghĩa tu tâm và ẩn dụ cả việc luyện đan, mà biết đấu đối với ngươi thì sẽ có chút tác dụng.” Giang Vân Hạc cắn răng một cái rồi nói.
“Câu chuyện xưa kể về tu hành? Thú vị, kể cho ta nghe thử một chút.”
“Chuyện xưa này rất dài... Hai ba ngày chưa chắc đã kể hết.”
“Vậy thì kể hai ba ngày, dù sao thì ta cũng không vội, trước tiên bảo tiểu nhị mang đồ ăn và rượu ngon tới đây, ta cũng hơi đói bụng rồi, sau đó ngươi hãy kể cho ta ít chuyện về Hoa quốc.” Tô Tiểu Tiểu lười biếng duỗi eo, phân phó nói.
Lúc bước ra khỏi cửa, Giang Vân Hạc cảm thấy mình rất may mắn.
Trước tiên, không đề cập là có thể từ Tô Tiểu Tiểu học được mấy thứ liên quan tu luyện được hay không, nếu không gặp được nàng, thì hắn bây giờ chỉ có thể ngủ ở đầu đường xó chợ hay làm mồi cho thú dữ.
Nếu xem xét theo phương diện này, hắn thấy gặp phải Tô Tiểu Tiểu chưa chắc đã là chuyện xấu.
Nhưng vẫn là phải cẩn thận chút mới được, vị thiếu nữ này làm cho hắn cảm thấy rất nguy hiểm.
Nhờ vào kinh nghiệm từ việc từng có hàng chục cô bạn gái của mình, hắn sẽ biết loại con gái nào tốt nhất không nên gây sự.
Đừng nói là việc đắc tội Tô Tiểu Tiểu, cho dù chỉ khiến cho nàng khó chịu, thì mình cũng sẽ gặp phải xui xẻo.
Trong đầu bỗng lóe lên một suy nghĩ. Hắn dự định sẽ kể câu chuyện xưa cho Tô Tiểu Tiểu nghe chính là Tây Du Ký.
Nếu như nói bộ truyện này là một cuốn tiểu thuyết về tu tâm cùng luyện đan, thì cũng không sai, trong câu chuyện đó cũng bao hàm quá nhiều vấn đề.
Một trăm người trong mắt có một trăm cách nhìn riêng biệt khác nhau, Tây Du Ký cũng giống như vậy, mà những nội dung trong đó lại càng thêm cao thâm khó hiểu.