"Ha ha ha ha ha,vẫn là ta thông minh”. Một con cá vàng lớn nửa người trong suốt ngậm Giang Vân Hạc ở trong miệng, bay nhanh bỏ chạy về phía xa xa.
"Biển rộng dựa cá nhảy, trời cao nhờ chim bay”.
"Xin lỗi,là trái tim của ta chỉ sai phương hướng!" Giang Vân Hạc ôm ngực than thở, không lâu sau hắn lại hát rống lên như bò.
"Tốc độ bảy trăm dặm, trong lòng tự do tự tại, hy vọng điểm đến cuối cùng là biển Cung đàn tình yêu, cố gắng chạy trốn giấc mơ ở bỉ ngạn.”. . (1)
Vừa hát được mấy câu thì hắn cảm giác tốc độ hình như càng ngày càng chậm lại,thân hình con cá vàng càng ngày càng trong suốt thấy rõ.
"A --!" dưới chân Giang Vân Hạc bỗng hẫng một cái không còn điểm tựa,hắn cư thế rơi cắm ngược đầu xuống đất, phải liên tục điều chỉnh thân hình trong không trung mấy lần hắn mới không bị ngã trọng thương.
"Bốp!"
Một khối ngư phù màu vàng rơi trực tiếp xuống đỉnh đầu Giang Vân Hạc.
""Ui da". . “.Sắc mặt Giang Vân Hạc co rút,cả người đau nhức…
Ta phải nghỉ ngơi một lúc mới được.
"Không được, nơi này không an toàn". Giang Vân Hạc ngẩng đầu nhìn về nơi xa, chỉ thấy phía trước là một khu rừng đá.
"Quên đi, nhìn gần nhưng mà xa lắm,hay là ta đào cái hố trốn xuống dưới nhỉ?”.Con ngươi Giang Vân Hạc vừa đảo qua một vòng thì nảy ra ý tưởng.
Quay đầu mở Chân Thực Thị Giới nhìn kỹ, sau khi xác nhận không có người đuổi theo, Giang Vân Hạc buông lỏng tâm tình.
Nhưng vừa nhìn về phía trước, Giang Vân Hạc lại có một chút nghi hoặc, chăm chú nhìn chằm chằm cả nửa ngày, dù sắc mặt hắn không biến đổi nhưng ánh mắt lại nghiêm túc hẳn lên.
"Mụ nội nó, có chuyện rồi”.
Trước đây hắn đã từng có thời gian đi qua rừng đá,cũng đã từng mở Chân Thực Thị Giới ra xem.Nhưng lúc này nhìn lại, hắn lại phát hiện khu rừng này so với trước kia hoàn toàn bất đồng , số liệu đang tăng lên rất nhiều, chỉ là cự ly quá xa nên chỉ có thể nhìn thấy từng hàng từng hàng số liệu, không rõ cụ thể.
Mà dùng mắt thường lại hoàn toàn không quan sát được.
Hiện giờ trong lòng Giang Vân Hạc chỉ còn lại một ca khúc: Ta chỉ là một chú chim nho nhỏ, muốn bay lên, cố bay lên, nhưng bay mãi không cao. (2)
"Sao ngươi lại đứng ở đây? Ngươi bị thương?" Chấp Nguyệt từ trên không trung hạ xuống, vẻ mặt đầy lo lắng.
"Yên tâm, ta không sao.Ta đứng ở chỗ này bởi vì ta biết ngươi sẽ tìm đến ta mà, bên đó nhiều người, hai người chúng ta ở đây cũng rất tốt”. Giang Vân Hạc quay đầu cười nói.
"Xin lỗi, làm liên lụy ngươi”. Chấp Nguyệt xin lỗi.
"Không có việc gì, à , ngươi có thể mang ta lên bầu trời xem được không?" Giang Vân Hạc nói: "Khi ta khi còn bé ta rất muốn được giống như những chú chim có thể bay lượn, vừa nãy được thử nghiệm qua một lần, rất thích cảm giác đó”.
"Được!" Chấp Nguyệt thản nhiên cười.
"Nơi này phong cảnh cũng không tệ, phạm vi nhìn khá lớn, nhất là lại rộng rãi”.
"Được!" Chấp Nguyệt điểm nhẹ trên người Giang Vân Hạc mấy lần, thân thể hắn ngay lập tức nhẹ hơn một nửa,rồi hắn được Chấp Nguyệt kéo lên trên không trung.
"Quên đi, ngắm phong cảnh trên mặt đất cũng được, trên này cũng không có gì đáng ngạc nhiên cả, chúng ta trở về đi”. Giang Vân Hạc nhìn chung quanh một vòng, tỏ vẻ nhàm chán nói.
Chấp Nguyệt nhìn hắn với vẻ mặt kì quái, chỉ thấy Giang Vân Hạc ngửa đầu nhìn bầu trời, tay đưa về phía trên cao: "Vốn tưởng rằng sẽ cách trời gần hơn một chút, thực sự nhìn lên cũng không gì hơn cái này. Thôi thì trở về đi”.
"Được”.
Lúc hai người trở về, phía trên một tòa cột đá bỗng xuất hiện một bóng người,hắn nhìn về phương hướng hai người rời đi một hồi lâu, rồi biến mất.
"Sư. . . Đệ!" Chấp Nguyệt chậm rãi mở miệng, trong âm thanh mang theo vẻ khó hiểu.
"Đừng quay đầu lại,có dị trạng khác rồi, trở về rồi hãy nói”. Giang Vân Hạc nói thầm vào tai nàng.
Chấp Nguyệt rùng mình,nàng biết là đã xảy ra chuyện.
"Sư tỷ! Sư đệ!" Tử Thần Tông đệ tử thấy hai người trở về liền hồ hởi vui mừng chào đón.
Tuy rằng mọi người vốn vẫn không thích Giang Vân Hạc- kẻ đã đào đi củ cải trắng lớn nhất bên trong tông,chặt đứt không biết mộng tưởng của bao nhiêu người, nhưng mà không vì vậy mà họ lạnh nhạt,mọi người vẫn tỏ ra có thiện chí rất nhiều.
Một tu sĩ Dũng Tuyền Cảnh có thể dễ dàng chống lại tu sĩ Khí Hải Cảnh, cho dù là áp chế thực lực, cũng đủ để nói rõ hắn có chỗ hơn người,nói gì đến Giang Vân Hạc biểu hiện còn rất ung dung, cuối cùng lại phun ra một ngọn lửa đốt bỏ một lớp da của Nghiêm Chí Viễn.
Loại biểu hiện này dù ở môn phái nào cũng sẽ được coi trọng.
"Các ngươi đi làm việc của mình đi”. Ngoài lúc nói chuyện với Giang Vân Hạc ra Chấp Nguyệt vẫn đều mang dáng vẻ lạnh lùng.
"Vâng,sư tỷ”. Mọi người đều nhanh chóng giải tán đi.
"Đi theo ta”. Chấp Nguyệt nhanh chóng lôi kéo Giang Vân Hạc trở về trúc lâu.
Những người khác đều nhìn qua hắn với ánh mắt hâm mộ.
Nhưng thật ra trong lòng như ăn phải giấm vậy.
"Rốt cuộc lúc nãy có chuyện gì xảy ra?" Trở lại trúc lâu, Chấp Nguyệt mở ra cấm chế cách âm với bên ngoài rồi hỏi.
"Ngươi biết mà, ta có thể thấy những thứ mà người bình thường không thể thấy được, vừa rồi ta phát hiện trong rừng đá có mai phục”. Giang Vân Hạc bình tĩnh nói.
"Mai phục?" Chấp Nguyệt nhíu mày.
"Phạm vi rất lớn, từ rừng đá tới gần bên