Giang Vân Hạc cõng Chấp Nguyệt từ dưới mỏm đá leo lên,cả người hắn mồ hôi ướt đẫm.
Thật là nặng.
Hiện giờ, vị trí hai người đang ở ngay lưng chừng núi.
Nắm lấy dây leo trèo lên trên một mỏm đá,Giang Vân Hạc bất chợt nhìn thấy phía trước có một nữ tử nằm sấp ở giữa khe mấy khối đá vụn.
Hắn tiến đến lật thân thể thiếu nữ này qua,nàng đã tắt thở,trên trán có một vết thương rất lớn.
"Là đệ tử Phong Lôi Sơn ." Chấp Nguyệt thở dài.
Giang Vân Hạc là người tốt bụng, hắn định đào một cái hố để chôn thi hài của người đồng đạo, nhưng cân nhắc kĩ càng tình huống trước mắt,giữ lại thể lực bảo vệ người còn sống vẫn là quan trọng hơn.
Thả Chấp Nguyệt xuống đất,hắn đỡ thi hài thiếu nữ lên dựa vào một tảng đá, sau đó dọn dẹp một vòng xung quanh, cầm một thanh kiếm rớt cách đó không xa đặt vào lồng ngực nàng, cuối cùng hắn kéo thêm một vài sợi dây leo che đậy nàng kĩ càng một chút.
Chấp Nguyệt ngồi bên im lặng sửa sang lại tóc và quần áo cho nàng.
Những vật còn lại, hai người đều không động đến, tất cả đều để lại bồi tiếp nàng táng thân tại nơi này.
"Xin lỗi, hai ta bất lực,ốc còn không mang nổi mình ốc, thật sự không thể xử lí chu toàn thi thể của ngươi." Giang Vân Hạc nói thì thầm,sau đó hắn cõng Chấp Nguyệt lên lần nữa.
"Thật có lỗi, ta quá nặng sao?" Chấp Nguyệt ôm cổ Giang Vân Hạc, nói hơi có chút ngượng ngùng.
"Ta cõng ngươi đi xem hoa đẹp núi xanh, đi xem khe cốc tú lệ, đi xem tinh hà rực rỡ , đi xem hải dương hùng vĩ bao la ." Giang Vân Hạc chậm rãi giẫm từng bước lên bụi cỏ,nói bằng giọng nhẹ nhõm vui vẻ.
Sau đó Chấp Nguyệt lại càng ôm chặt hắn hơn.
"Thả ra. . . Thả ra. . . Ta tắt thở." Giang Vân Hạc mở miệng rên rỉ dọa Chấp Nguyệt vội vàng buông cánh tay, suýt nữa ngã lộn ngửa xuống.
Nhưng hắn vẫn nhanh tay đỡ dưới cặp đùi thon gọn của nàng, dùng sức kéo nàng lại.
"Ha ha ha." Giang Vân Hạc cười lớn, làm Chấp Nguyệt giận dỗi đến gương mặt xinh đẹp cũng đỏ hồng,nàng dứ dứ tay véo hắn nhẹ.
Giang Vân Hạc mở Chân Thực Thị Giới quét qua, liền nhìn thấy trong bụi cỏ phía trước có một con rắn,nó to bằng cả cánh tay chứ không đùa, màu sắc sặc sỡ rất lạ Không có thời gian rảnh rỗi để ý,Giang Vân Hạc liền ném một viên đá bay qua, làm con rắn sợ quá chạy mất, rồi tiếp tục tiến về phía trước.
Nhưng vừa mới bò lên trên một mỏm đá,thì một mỏm đá khác cũng hiện ra một đầu người,là loại đầu mặt râu quai nón.
Hai người mắt to trừng mắt nhỏ, đều sững sờ.
Ánh mắt Giang Vân Hạc nhìn xuống dưới,quần áo màu đỏ, chính là những tu sĩ mặc quần áo năm màu kia.
Là kẻ địch!
Vẻ mặt Giang Vân Hạc biến hóa, mở Chân Thực Thị Giới quét qua, lại là cao thủ Khí Hải cảnh ,vẻ mặt hắn lại càng khó coi hơn.
Đối phương nhìn thấy Giang Vân Hạc và Chấp Nguyệt, trên mặt lộ ra một nụ cười dữ tợn.
Hắn vẩy tay móc ra một cái đỉnh, từ trong đó phun ra ngọn lửa bằng ngón tay dài.
Đại hán áo đỏ: . . .
Giang Vân Hạc: . . .
Giang Vân Hạc cân nhắc lại một chút, khi thấy hán tử Hồng Y bò lên trên mỏm đá cực nhanh, hắn liền cõng Chấp Nguyệt lui lại một chút.
Chỉ thấy hán tử Hồng Y kia đứng ở trên mỏm đá kia, một tay giơ đỉnh lớn chừng bàn tay, tay còn lại làm ra hành động đập xuống : "Ngươi đi lên đây!"
Giang Vân Hạc: . . .
"Ngươi xuống dưới đây!"
"Ngươi đi lên đây!"
Giang Vân Hạc suy nghĩ một chút lại nói: "Huynh đệ, dù gì hai ta cũng không có thâm cừu đại hận gì, nơi đây lại là nơi nguy hiểm không gì sánh được, không bằng mỗi người một đường,nước sông không phạm nước giếng?"
Hán tử Hồng Y cười dữ tợn: "Không cần nhiều lời, hôm nay đôi cẩu nam nữ các ngươi chắc chắn phải chết!"
" Vậy ngươi xuống dưới đây!" Mắt Giang Vân Hạc tìm tòi khắp nơi, cũng may mấy mỏm đá phụ cận gần đây cũng thật nhiều .
Chỉ cần đối phương to gan nhảy xuống, trước hết ta nhảy như vậy, sau đó nhảy như vậy, rồi lại như vậy. . .
Ngay vào thời điểm Giang Vân Hạc đang mải mê suy nghĩ trong lòng, ánh mắt đại hán kia chợt sáng lên: "Mau tới đây, đôi cẩu nam nữ kia ở đây!"
Giang Vân Hạc cười lạnh: "Ngươi cho rằng ta sẽ tin?"
Nhưng sau đó hắn lại giật thót mình khi nghe được tiếng bước chân sau lưng cách đó không xa truyền đến .
"Đằng sau ngươi có tới hai người." Chấp Nguyệt ghé vào bên tai hắn nói nhỏ.
"Mụ nội nó".Suýt chút nữa Giang Vân Hạc phụt ra câu nói này,hắn đành cắn răng thả Chấp Nguyệt xuống,dựa nàng ngồi vào cục đá bên người.
Túm lấy hồ lô bên hông,giật nút.
Một vệt lửa dài từ giữa phun ra ào ào,dọa đại hán kia giật thót mình.
Nhưng vệt lửa này chỉ phun ra một mét khá xa rồi tiêu tán.
Nhưng chỉ có như vậy, cũng đã làm đại hán kia sắc mặt đầy ngưng trọng.
Uy lực này tất nhiên không nhỏ, thật không ngờ tới, pháp khí của tên nhóc kia ở chỗ này vẫn còn có thể phát huy ra một ít uy lực.
Sắc mặt Giang Vân Hạc sắc mặt cũng rất vui vẻ, không nghĩ tới tại đây mà hồ lô này còn có thể dùng, tuy rằng uy lực bị giảm đi không ít, nhưng có mà dùng thì cũng tốt lắm rồi.
Vòng qua tay nhét hồ lô vào tay Chấp Nguyệt,hắn nói “Cầm lấy, nếu bọn chúng mà dám lại đây ngươi cứ cầm phun thẳng vào mặt.”
Còn hắn thì nhảy nhảy mấy bước, còn làm ra một tư thế quyền anh.
Nếu là bên ngoài còn khó nói, ở nơi này, Chấp Nguyệt năm trăm cân ta còn cõng được , không lẽ không đánh lại mấy con gà các ngươi?
Ngay lúc nãy,nhìn từ Chấp Nguyệt hắn đã đoán ra được, tốt xấu gì mình còn có thực lực Đáp Kiều cảnh, chỉ sợ mấy người khác ngay cả Đáp Kiều cảnh đều không có, nhiều nhất chỉ xem như mới nhập môn mà thôi.
Đảo mắt thấy hai người kia cũng đã chạy đến, một trước một sau ngăn cản Giang Vân Hạc cùng Chấp Nguyệt, một người cầm đao trong tay, một người cầm trong tay trấn chỉ (cái chặn giấy)lớn chừng bàn tay, tuy nhiên sắc mặt hai người cũng có nhiều kiêng kị, có lẽ bởi vừa mới nhìn thấy một vệt lửa kia.
Nếu như thường ngày, hai người họ có thể không thèm để ý, nhưng lúc này, họ phải thận cẩn trọng, không thể tùy tiện tới gần.
"Mỗi người chúng ta đi một đường, nước sông không phạm nước giếng, thế nào?" Giang Vân Hạc quay đầu nhìn trái nhìn