Sau mười mấy ngày, khi xuất phát đội ngũ có hai mươi hai người, hiện tại vẫn là hai mươi hai.
Phía trước đã là Thanh Ngưu sơn, mà phía sau là khu rừng rậm rạp ngàn dặm.
Mười mấy ngày này, mọi người đã trải qua không biết bao nhiêu nguy hiểm, ví dụ như lúc ở một đầm lầy, Từ Nghĩa vì cứu Kế Nguyên mà bị một con cóc to như căn nhà nuốt gần nửa, may mắn hắn được mọi người kéo ra, nhưng dù vậy cả khuôn mặt vẫn như bị đánh giấy nhám qua một lượt, gần như không còn thấy da mặt.
"Băng qua ngọn núi này, đoạn đường còn lại sẽ dễ đi hơn."Lúc này Giang Vân Hạc toàn thân dính đầy bùn, nhìn lại đoạn đường phía sau cảm thán.
Để đi trên đoạn đường này thực sự không dễ dàng.
Những người còn lại thì cảm thấy may mắn.
Nhớ lại những nguy hiểm gặp phải, nếu không nhờ có Giang Vân Hạc, chưa chắc họ đã có thể còn sống mà đi qua.
Trong tuyệt địa, một người còn sống đến ngày hôm nay đã có thể coi là vận khí tốt.
Chứ đừng nói tới tất cả hai mươi hai người đều không thiếu người nào.
"Thả ta xuống đi, ngươi cũng cần nghỉ ngơi một lúc." Chấp Nguyệt đau lòng nói.
Người khác đi ngàn dặm trong tuyệt địa, còn Giang Vân Hạc là cõng nàng ngàn dặm trong tuyệt địa, gian khổ trong đó tuyệt đối không phải chỉ vài câu là có thể nói hết.
"Mặt còn đau phải không?" Chấp Nguyệt vươn tay ra vuốt ve gương mặt Giang Vân Hạc.
Lúc trước hắn suýt bị cả đàn ong độc bu vào đốt, đến giờ trên mặt vẫn còn vài chỗ sưng đỏ.
Giang Vân Hạc vừa đau, vừa nhe răng cười nói: "Ta muốn cắn ngươi một cái."
Vẻ mặt Chấp Nguyệt hơi bối rối.
"Chia cho ngươi một nửa nỗi đau của ta."
"Được." Chấp Nguyệt nhoẻn miệng cười, để lòng bàn tay trước miệng Giang Vân Hạc.
Giang Vân Hạc thật sự cắn một miếng, lưu lại một dấu rắng.
"Như vậy sau này ngươi có thể chia cho ta một nửa hạnh phúc."
"Nỗi khổ chia cho ngươi một nửa, hạnh phúc của ngươi ta sẽ lấy một nửa, ta cảm thấy mình đã kiếm được một món hời, gấp đôi niềm vui, bớt nửa đau khổ." Giang Vân Hạc nói.
Ánh mắt Chấp Nguyệt có một chút cong lên.
Dạo gần đây, mấy người bên cạnh đã sớm ăn no cẩu lương sợ phát run, chỉ cần thấy tình hình không ổn là sớm né tránh.
"Cái này hay, nhớ kỹ, nhớ kỹ! Phải học tập!" Sau khi run rẩy, Đồng Thanh Xuyên lấy một khối thạch bài từ trong túi trữ vật ra, dùng đao khắc lên thật lẹ.
Đồng Thanh Nguyên dám nói, nếu mình kết bạn, đối phương là ai không quan trọng, quan trọng là hắn có thể học tập đối phương!
Trong ba người bạn, sẽ có một người là sư phụ của ta!
Giang Vân Hạc thấy Kế Nguyên thất thểu đi chỗ khác, vội bước đuổi theo.
"Có chuyện gì?" Kế Nguyên nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt dò hỏi.
"Kế thống lĩnh, đi vệ sinh sao? Cùng đi đi?" Giang Vân Hạc cười híp mắt.
Cả người Kế Nguyên chợt cứng lại, trượt chân một cái, suýt rơi từ trên tảng đá xuống.
"Cẩn thận." Giang Vân Hạc vươn tay kéo một cái.
Kế Nguyên ổn định lại thân thể, hất tay Giang Vân Hạc ra, ngực phập phồng, trong mắt lộ vẻ xấu hổ. "Muốn nói gì nói luôn đi."
"Không có gì quan trọng lắm, ta chỉ muốn hỏi một chút, tại sao cả ta và ngươi đều bị ong độc đốt, mặt ta sưng như vậy, còn ngươi thì không bị gì?" Ngón tay Giang Vân Hạc chỉ chỉ vào mình, nửa mặt hắn đã sưng như cái bánh bao.
Kế Nguyên im lặng một lúc lâu mới nói: "Thể chất của ta đặc thù."
"Thật sao?" Giang Vân Hạc nghi ngờ hỏi lại.
Dù sao mấy ngày này hắn cùng với Kế Nguyên cũng khá thân thiết, hai người lại cùng chiến đấu sinh tử trong hố bùn, đã bớt kiêng dè nhau rất nhiều.
Thật sự, lúc ở trong hố bùn, nếu không nhờ Giang Vân Hạc nhanh tay lẹ mắt kéo Kế Nguyên nhảy vào hố bùn, sợ rằng bây giờ hai người đã phải nhờ người khiêng đi rồi. Mặc dù sau đó hắn trèo ra khỏi hố vẫn bị Kế Nguyên đạp cho mấy cước.
"Ta lừa ngươi chuyện này làm gì?" Kế Nguyên thấy trên mặt hắn viết rõ hai chữ "Không tin", tức giận nói.
"Ồ." Giang Vân Hạc gật gù, sau đó thật nhanh ấn xuống cổ Kế Nguyên một cái.
Hắn nhớ cổ và lưng Kế Nguyên bị đốt mấy phát, sao giờ nhìn không thấy gì?
"A!" Kế Nguyên kêu lên đau đớn.
"Tại sao không nhìn thấy gì? Nếu bị đốt thì nói bị đốt, sợ gì không dám để người khác biết?" Giang Vân Hạc vươn cổ ra nhìn.
Kế Nguyên hung hăng trừng mắt hắn mấy lần.
Trong mắt mười phần sát khí.
"Rồi rồi, không hỏi nữa. Hẹp hòi!" Giang Vân Hạc thở dài, còn tưởng Kế Nguyên dùng thảo dược gì tốt.
Vừa mới quay người, hắn bị Kế Nguyên đạp một phát rơi xuống.
Cũng may chỉ cách mặt đất ba thước, không có gì đáng ngại.
Giang Vân Hạc cũng không bực mình, hành động của Kế Nguyên cho thấy đối phương đã không còn coi hắn là người ngoài.
Ban đầu Kế Đại thống lĩnh khí độ phi phàm, làm sao lại làm loại chuyện đá mông người khác như vậy.
Kế Nguyên đứng trên tảng đá nguyến răng nghiến lợi nửa ngày trời, cổ đau rát, thêm cả nửa người đều đau, nhất là mấy chỗ bị đốt sau lưng.
"Tên khốn này, hừ, để ong độc đốt chết ngươi đi!"
Kế Nguyên quay đầu lại, cảnh giác nhìn mấy lần, xác nhận tên khốn Giang Vân Hạc đã đi sang bên kia, không đi theo mình, mới đi về phía trước.
Giang Vân Hạc nghi ngờ liếc nhìn bóng lưng Kế Nguyên hai lần.
Vị Kế thống lĩnh này mọi mặt đều khá tốt, chỉ đôi khi hơi kì quặc.
Nếu không phải bình thường trông hắn rất nam tính, không có thói quen nữ tính, hắn cũng đã hoài nghi người này là nữ giả nam.
"Ngươi không phải đang lừa nàng sao? Ngày nào cũng đều buồn nôn như vậy." Tô Tiểu Tiểu tựa vào tảng đá bên cạnh, môi khẽ mấp máy, nói nhỏ như tiếng muỗi.
Mấy ngày này Tô Tiểu Tiểu rất ít nói, cảm giác như nàng không hề tồn tại vậy, chỉ thi thoảng nói mấy câu với Giang Vân Hạc.
"Lừa người cần làm bộ đầy đủ, ta đây là nhân phẩm." Ánh mắt Giang Vân Hạc không thay đổi, nhẹ giọng nói.
"Theo ta thấy, nên đùa thành thật đi!" Tô Tiểu Tiểu lười biếng nói.
"Chẳng qua là cảm thấy chút áy náy thôi." Giang Vân Hạc nhìn xa xăm, ánh mắt sâu xa.
"Ngươi biết, ta là người tốt mà."
"Phì." Tô Tiểu Tiểu nhẹ giọng khinh bỉ, nhưng thực tế nàng biết, Giang Vân Hạc đúng là người tốt, mà nàng ghét nhất là người tốt.
Nếu như không phải cơ duyên xảo hợp, nàng không nghĩ đời này nàng sẽ qua lại với dạng người này.
"Ngươi nói câu kia có phải là thật không?"
"Câu nào?"
"Hai ta cùng hội."
"Bây giờ phát hiện tầm quan trọng của ta chưa? Vậy còn lừa ta vào Tử Thần tông?" Giang Vân Hạc hỏi ngược lại.
"Mỹ nhân trong ngực ngươi, tông môn bảo vệ ngươi, ngươi phải cảm ơn ta mới đúng."
"Ha, có muốn tìm một cơ hội cướp ta về? Ta nhất định sẽ không phản kháng." Giang Vân Hạc nghiêng đầu nhìn nàng một cái.
Chỉ thấy Tô Tiểu