Không trung, một con thuyền giấy dài trăm mét lơ lửng với đầy đủ mọi thứ trên khoang, ngoại trừ toàn thân mang theo ánh sáng màu trắng nhàn nhạt, thì còn lại so với những chiếc thuyền bình thường cũng không khác nhau nhiều.
Giang Vân Hạc tò mò chạm vào thành thuyền, cảm giác như sờ vào giấy vậy, còn có một chút đàn hồi, nếu thêm chút lực lại phát hiện thành thuyền này rất cứng cỏi.
"Tử Thần Tông trông như thế nào?" Giang Vân Hạc quay qua hỏi Chấp Nguyệt.
"Tông môn toạ trấn ở Tử Thần Sơn, tổng cộng có mười ba ngọn núi, chúng ta ở trên Nguyệt Phong, chỉ có sư phụ và vài người sư muội, bây giờ có thêm ngươi. Ta ở một trúc lâu cách một con thác ba trượng, sau khi về đó sẽ giúp ngươi dựng một gian ở bên cạnh.
Gần đó có một cánh rừng, măng trúc ăn rất ngon, còn có mấy con nai và thỏ, lá gan của bọn chúng cũng không lớn, ngươi đừng hù dọa bọn chúng. . ."
Chấp Nguyệt chỉ dùng mấy câu nói đã thành công chuyển chủ đề. Trong lời nói đều là thác nước kia và trúc lâu, rừng trúc, ngọn núi thỏ, nai, con chuột. . .
Như thể trong cuộc sống của nàng chỉ có những thứ này.
Nhưng nhìn nàng tràn đầy hứng thú nói chuyện, có lẽ nàng đang rất vui vẻ chia sẻ những điều quan trọng trong cuộc sống với mình.
Giang Vân Hạc mỉm cười lắng nghe, dù sao con đường này cũng còn dài.
. . .
"Qua mấy ngọn núi kia chính là tông môn."
Giang Vân Hà nhìn về phía trước, một mảnh mây khói lượn lờ như tấm lụa mỏng vắt qua những dãy núi.
Mấy ngọn núi trước mắt vách đứng cao vạn trượng, người bình thường hầu như không có cách nào leo lên.
“Dưới kia sao vẫn có tòa thành?” Giang Vân Hạc cảm thấy ngoài ý muốn.
Đó là Đương Nam, là thành thị gần với tông môn nhất, rất phồn hoa. Ta phụ trách xử lý ngoại vụ nên thường xuyên ở đó.
Bay qua mấy ngọn núi cao, thuyền giấy bắt đầu hạ dần xuống, trước mặt là một mảnh núi non xanh biếc, dòng sông trong vắt, hơn mười ngọn núi cao lớn khác nhau được nối liền bởi những sợi xích sắt.
Nơi đây còn có một hồ nước và vài con sông. Những chú chim bay theo xung quanh thuyền giấy, nghiêng đầu tò mò nhìn; có cá nhảy khỏi mặt nước, hình như đang nuốt chửng tinh hoa của nhật nguyệt, một đàn thú hoang đang uống nước ở xung quanh hồ, thiên nhiên kỳ thú hiện ra, cảnh tượng rất phù hợp với tưởng tượng của Giang Vân Hạc về môn phái.
Ngọn núi chính lớn nhất gọi là Thiên Môn Phong, sườn núi có mười mấy căn nhà nhỏ, một tảng đá xanh đặt ở quảng trường, lên trên trăm mét thì nhìn thấy ba gian đại điện.
"Đó là Thư viện! Đệ tử nhỏ vừa gia nhập môn phái đều phải ở đó đọc sách. Nơi đó là Kinh Lâu, có thể mượn đọc thư tịch, bên kia là Đa Bảo Các, dùng để chứa đựng và là nơi chọn lựa, trao đổi các loại pháp khí, nhưng pháp bảo tốt thì nơi này không có, đều là do trưởng bối sư môn ban tặng." Chấp Nguyệt đứng ở bên người Giang Vân Hạc, giới thiệu với hắn bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
Bên cạnh quảng trường có mười mấy đệ tử đang đi lại, nhìn thấy thuyền giấy hạ xuống, tất cả đều thi lễ rồi mỗi người lại tự đi làm việc của mình.
Cũng có vài người đứng ở đó đang ngẩng đầu nhìn xung quanh, không biết đang nhìn cái gì.
Trong Thư viện truyền ra tiếng đọc sách lanh lảnh của hài đồng.
"Mọi người tự về đi. Mấy người các ngươi đi theo ta." Nam Nguyệt vẫy tay, dẫn đầu mọi người đi lên phía ba gian đại điện.
Đi dọc lên trên thềm đá, chợt thấy một tấm bia đá đứng ở trên đó, bên trên ghi tên của mọi người. Đó là đệ tử bia, tất cả mọi người trong môn phái đều được viết tên lên trên đó, nếu bỏ mình sẽ xóa đi vĩnh viễn.
Đứng đầu môn phái chính là Nam Mộng chân nhân, cũng là tông chủ Tử Thần Tông.
Tử Thần Tông là một môn phái tu nửa tục nửa đạo, tuy mặc trang phục đạo sĩ, nhưng vẫn có thể kết hôn, không kiêng kỵ thịt rượu, đây là điều vui mừng duy nhất của Giang Vân Hạc.
Có người nói tổ sư Tử Thần Tông năm đó xuất thân từ đạo quán, sau lại thi tiến sĩ vào triều làm quan. Lúc lấy xuống mũ quan, cởi quan phục, hành tẩu thiên hạ, cuối cùng sáng lập Tử Thần Tông, cũng là một nhân vật truyền kỳ.
Bởi vậy trang phục Tử Thần Tông dù có hình dáng đạo bào nhưng cũng không giống lắm.
Giang Vân Hạc nhìn lướt qua rồi chạy theo Nam Nguyệt vào đại điện. Ở đây không có bất kỳ thần tượng nào, chỉ có một cái bàn, vài cái ghế, cùng với một đạo nhân với bóng lưng cao ngất đang đứng ở đó.
"Sư huynh." Nam Nguyệt hơi thi lễ.
Nam Mộng đạo nhân xoay người mỉm cười: "Làm phiền sư muội. Sự tình ta đã biết được, về sau sẽ bàn luận tiếp."
"Về phần các ngươi, báo cáo tình huống lần này cho Lục viện (nơi ghi chép sự việc), kể rõ sự thật là được.
Nam Mộng đưa tay phóng ra một chiêu thức, giữa chân mày mọi người nóng lên, một ngọn lửa nho nhỏ từ giữa chân mày bay ra, rơi vào trong một ngọn đèn ở trên bàn, ngọn lửa bên trong đèn hơi nhấp nhô một chút, rồi phát sáng hơn trước vài lần.
Tông chủ nhìn sang Giang Vân Hạc nói:
"Về phần ngươi, lát nữa đi bái kiến tổ sư, sau đó ghi họ tên vào bia đệ tử, gia nhập Nguyệt Phong phải cố gắng tu hành."
. . .
Một lát sau, tên Giang Vân Hạc hiện lên ở trên bia đệ tử, đơn giản làm Giang Vân Hạc có chút bất ngờ.
Nhưng Giang Vân Hạc còn phát hiện thêm một chuyện thú vị, tông chủ Nam Mộng và Nam Nguyệt đạo nhân, chỉ có hai người dùng chữ Nam ở trước tên, vốn hắn tưởng rằng chữ "Nam" là bối phận, bây giờ xem ra, hắn lại nảy ra một ý nghĩ khác.
"Tông chủ và sư phụ là huynh muội." Chấp Nguyệt ghé vào tai hắn nói thầm.
"Quả nhiên là thế." Giang Vân Hạc mỉm cười nói.
Trên bia đệ tử chỉ có hơn hai trăm tên, nói cách khác, toàn bộ môn phái trong danh sách đăng ký chỉ hơn hai trăm người, số người này ít hơn nhiều so với dự đoán của hắn.
"Được rồi, về núi. Về sau tự nhiên sẽ có người đưa quần áo, đồ dùng hàng ngày và lệnh bài tới cho ngươi. Nếu như thiếu cái gì thì có thể đi Ly Trần Viện lấy. Hôm nay các ngươi nghỉ ngơi trước đi, ngày mai lại đến gặp ta." Nam Nguyệt thản nhiên nói.
Nguyệt Phong cao ba trăm trượng, có xích sắt nối liền với Thiên Môn Phong, toàn bộ nửa phần dưới của ngọn núi đều là rừng trúc liễu xanh, tới sườn núi mới có dấu vết của con người, bên cạnh thác nước ba trượng, hiện ra một gian tiểu trúc lâu.
"Ta đang ở đó." Chấp Nguyệt chỉ vào tiểu lâu nói, rồi hăng hái bừng bừng lôi kéo Giang Vân Hạc vào trong, quẹo qua rừng trúc, liền nhìn thấy một cái sân nhỏ trước mặt.
Giang Vân Hạc: . . .
Cái sân này nhìn thật quen thuộc.
Ngay cả chữ hỷ trên tường cũng quen thuộc như vậy.
Khe nứt tràn đầy mỹ cảm đối xứng, còn có ý vị sót lại sau khi trải qua thời gian dài, mạng nhện thân thiết ở góc phòng, tất cả đều nói cho Giang Vân Hạc một điều.
Chấp Nguyệt đã chuyển cả phòng ở của ngày nọ đến đây.
Quay đầu lại nhìn Chấp Nguyệt, chỉ thấy nàng đang nhìn mình với đôi mắt trong suốt.
"Đây là lễ vật trân quý nhất mà ta nhận được trên đời này." Giang Vân Hạc mỉm cười.
Chỉ cần không để ta ở đây là được.
"Sư tỷ, sư đệ!" Một thiếu nữ trên dưới hai mươi từ trên trời hạ xuống, đây là tam đệ tử Nhạc Tuyết Băng của Nam Nguyệt, trước đó Giang Vân Hạc ở trên đường cũng đã gặp qua.
Mặt lộ vẻ