"Thanh mai trúc mã?" Nữ tử nhìn Giang Vân Hạc bớt một chút ghét bỏ.
"Đúng vậy, thanh mai trúc mã." Giang Vân Hạc nhận lấy cái yếm, tiến tới đứng bên nàng.
Cô nàng khoảng mười tám, mười chín tuổi, đôi mắt rất lớn, có chút bụ bẫm, là loại hình thiếu nữ nhà bên nhẹ nhàng, yêu kiều.
Nhưng khuôn mặt nàng lúc này nhìn hơi ảm đạm.
"Ta cảm thấy ta nên quên nàng, nên bãn nãy mới muốn đem di vật của nàng vứt bỏ, từ nay về sau sống cuộc sống của riêng mình. Nhưng ném đi rồi lại thấy hối hận, người sống ở đời, có vài việc luôn không thể nào quên."
Nghe được sự đau xót trong giọng nói Giang Vân Hạc, nữ tử như nhìn thấy một người thiếu niên mang trong mình tình cảm sau sắc, sau khi thanh mai trúc mã qua đời, trước sau vẫn không buông bỏ được tình cảm của mình, chìm đắm trong đau thương, cầm di vật của nàng mà quanh quẩn ở cầu treo này.
Sắc mặt nàng hơi thay đổi, có một chút khao khát cùng ghen tị: "Nàng thật may mắn."
"Là ta may mắn." Giang Vân Hạc thở dài.
"Nếu đã muốn buông thì nên buông, hẳn là nàng cũng không muốn thấy ngươi như vậy." Thiếu nữ nhẹ giọng khuyên.
"Nếu có thể buông đã tốt." Giang Vân Hạc nhớ lại phản ứng ban nãy của cô gái.
Câu đầu tiên nàng hỏi là thanh mai trúc mã chứ không phải di vật.
Câu tiếp theo là cảm thán được người thích, nên cảm thấy may mắn.
Trong lòng Giang Vân Hạc đã có suy đoán đại khái.
"Nhân thế có tám khổ, sinh lão bệnh tử, yêu và biệt, oán và hận, năm sắc thái rực rỡ, cầu cũng không được." Giang Vân Hạc thở dài. "Cầu không được, mà buông cũng không xong."
Nữ tử xúc động gật đầu, có một chút cảm giác đồng bệnh tương liên.(1)
"Có thể buông thì buông xuống đi, dù sao làm người cũng phải biết nhìn về phía trước!"
Giang Vân Hạc nói: "Đúng vậy, ta cũng biết, chẳng qua nếu có thể buông bỏ dễ dàng thì tốt, cũng có những lúc ta muốn nhảy cầu, cho bớt đau khổ."
"Đáng giá sao? Ngươi làm vậy đều là vô dụng, không bằng tu hành thật tốt, tương lai còn có thể tìm thấy nàng chuyển sinh, nối lại tiền duyên."Nữ tử trấn an.
"Nếu là ngươi, ngươi có thể buông xuống sao?"
Nàng im lặng không đáp lời.
"Vậy mới nói, chuyện không phải của mình, rất dễ dàng nhìn thấu đáo."
Nữ tử mở miệng: "Ngươi nói chuyện rất có đạo lý."
"Ta tên Thường Hữu Lý."
Tâm trạng buồn bực của nữ tử giảm bớt không ít, mỉm cười nói: "Lâm Chi Hương."
"Nhìn ngươi có vẻ đồng bệnh tương liên, chẳng lẽ ngươi cũng có thanh mai trúc mã?" Giang Vân Hạc ngồi xuống hỏi.
"Đúng vậy, nhưng ta không may mắn như nàng. Ta thích hắn, hắn lại không thích ta. Hắn thích người cách đây không xa, ta lại nghĩ, nếu ta nhảy xuống ở nơi này, lúc hắn đi tìm nàng kia, có dừng lại nhìn ta một chút hay không." Nữ tử nói chuyện với Giang Vân Hạc mấy câu, có lẽ vì đồng bệnh tương liên, nên lúc này nàng mới thả lỏng.
Sao Giang Vân Hạc cứ cảm thấy, người mà nàng nói như là người ở trong Nguyệt Phong nhỉ?
Sẽ không phải là Chấp Nguyệt chứ?
Vậy người nàng thích là một trong số những kẻ theo đuổi?
Tu sĩ của Tử Thần tông đúng là không thông minh.
"Thật ra ta cũng như ngươi vậy." Giang Vân Hạc đột nhiên nói.
Lâm Chi Hương ngạc nhiên nhìn hắn.
Ánh mắt Giang Vân Hạc xa xăm, khuôn mặt đầy vẻ bi thương. "Ta không trách gì cả, chỉ là muốn biết, tại sao nàng dọn nhà lại không nói cho ta!"
Lâm Chi Hương: (⊙_⊙)?
"Ta tìm kiếm một lúc lâu, mới tìm thấy 'Di vật' này của nàng rơi lại, trò chuyện lấy hoài niệm. Nói cho cùng, ta và ngươi đúng là đồng bệnh tương liên." Giang Vân Hạc phe phẩy cái yếm.
Lâm Chi Hương: (⊙_⊙)?
Lâm Chi Hương khẽ cắn răng, vất vả lắm mới nhịn không đạp hắn xuống.
Ngẩn người ra một lúc, nàng bất chợt phá lên cười.
"Thì ra là ngươi lừa ta." Lông mày Lâm Chi Hương giãn ra, ngồi xuống cạnh Giang Vân Hạc.
"Ngươi dễ thương như vậy, nếu lừa ngươi có thể khiến ngươi cao hứng, ta nghĩ toàn bộ nam nhân trong thiên hạ đều muốn vắt hết óc nghĩ cách lừa ngươi." Giang Vân Hạc nhún vai nói.
"Thế vì sao sư huynh kia lại không thích ta?"
"Hắn không biết thưởng thức. Đàn ông ấy, trưởng thành muộn, ngươi phải cho hắn thời gian trưởng thành."
Lâm Chi Hương ôm đầu gối một lúc: "Ngươi nói rất có đạo lý."
"Vậy mới bảo tên ta đặt không sai." Giang Vân Hạc nói.
"Ngươi là đệ tử đỉnh nào? Sao ta chưa hề gặp ngươi trước đây." Lâm Chi Hương nghiêng đầu nhìn hắn.
...
Giang Vân Hạc ung dung nói một câu đầu đã đánh lạc hướng, lại trò chuyện với Lâm Chi Hương một lúc, vẻ tươi cười đã hiện trên mặt Lâm Chi Hương, dường như nàng đã hoàn toàn quên chuyện muốn nhảy cầu.
Lúc này hắn mới đứng lên phủi phủi bùn đất: "Ta phải đi thư viện tìm hai quyển sách, nói chuyện vui vẻ với ngươi một lúc, suýt nữa thì quên."
"Cảm ơn." Lâm Chi Hương nhìn phía xa nói.
"Vô cùng vinh hạnh! Lần sau nếu buồn, có thể gọi ta ở nơi này."
"Ngươi có thể nghe được?" Trong lòng Lâm Chi Hương âm thầm suy đoán, tiểu