Giang Vân Hạc nhìn thấy mấy người trước mặt, có chút kinh ngạc.
Người đi đầu là một nam tử có vẻ mặt không tốt lắm, à, là tên theo đuổi thất bại, hắn còn gọi là. . . Liếm cẩu?(1)
Lâm Chi Hương là sư muội của hắn? Quả nhiên đúng như những gì mình suy nghĩ.
Nhưng nếu gặp ở nơi này, đúng thật là tình cờ.
Giang Vân Hạc giả vờ như không nhìn thấy vẻ mặt của Dư Tập.
"Gặp qua mấy vị sư huynh!"
Sau đó hắn hướng về Lâm Chi Hương cười nói: "Là ngươi à ? bla bla. . . Tiểu Tiên Nữ!"
Lâm Chi Hương bỗng trở nên xấu hổ.
Hai bên má đỏ bừng.
Xưng hô kiểu này thật làm nàng lúng túng.
"Là Lâm Chi Hương!" Lâm Chi Hương quơ quơ nắm đấm, "Còn nói lung tung, lần sau ta sẽ đánh ngươi bay xuống vách núi."
Sắc mặt Dư Tập bên cạnh bắt đầu trở nên xấu lại, trong bụng hắn rủa thầm chết tiệt.
Mấy ngày nay, tiểu sư muội dường như không mấy quan tâm hắn, nhưng lúc nói chuyện với Giang Vân Hạc lại mang tư thái tiểu nữ nhi, Dư Tập nhớ mang máng, trước kia sư muội nói chuyện với mình cũng y như vậy.
Chấp Nguyệt, ngươi đã cướp.
Tiểu sư muội, ngươi cũng cướp.
Đây không phải là mối hận cướp vợ.
Mà đây là mối hận cướp vợ X2.
Gấp đôi thống khổ, gấp đôi oán hận!
Dư Tập trầm mặc, cố gắng chịu đựng không bạo phát ra ngoàu, nhưng mọi người xung quanh đều thấy hắn có thể bạo phát bất cứ lúc nào.
"Mấy vị sư huynh sư tỷ mang ta bay xuống dưới động! Các ngươi ở lại chơi vui vẻ." Giang Vân Hạc nháy mắt với Lâm Chi Hương.
Cô nương ngốc, sư huynh ngươi thích ở ngay bên cạnh, hắn còn vừa mới thất tình, cơ hội tốt biết bao nhiêu?
Người nói gì với ta đó?
Lâm Chi Hương thấy hắn nháy mắt, tưởng hắn nói sẽ tìm mình sau khi trở về, liền cười cười: "Được."
Giang Vân Hạc gật đầu, trẻ nhỏ dễ dạy.
Lâm Chi Hương lại nói tiếp: "Đến lúc đó ta sẽ đi tìm ngươi!"
Giang Vân Hạc: ....
"Còn cái gì không hiểu, tùy thời có thể tìm ta." Giang Vân Hạc nhẹ nhàng xoay người nói.
Nhưng Lâm Chi Hương chỉ nghe được "Tùy thời có thể tìm ta."
"Mấy vị sư huynh, cáo từ." Giang Vân Hạc cười, theo mấy người Tu Bình rời khỏi.
"Đây là ai? Nhìn hắn rất là lễ phép nha." Một sư huynh Khí Hải cảnh nói."Là Không Thiền phong đệ tử?"
"Hắn gọi là Thường Hữu Lý! Ta. . ." Lâm Chi Hương vừa mới nói nửa câu, liền bị Dư Tập chặn họng.
"Hắn gọi là Giang Vân Hạc, vì sao ngươi lại biết hắn?"
"Sư huynh ngươi biết hắn? Giang Vân Hạc? A, Thường Hữu Lý, Thường Hữu Lý, ta cứ thấy cái tên này có chút kì quái, thì ra hắn gạt ta. . . Đại lừa gạt!" Lâm Chi Hương cuối cùng cũng phản ứng, rồi cười nói: "Nhưng hắn nói chuyện luôn luôn rất có đạo lý."
"Đạo lý cái rắm!" Dư Tập trực tiếp nói tục, ngọn hỏa đố kị cùng phẫn nộ bùng lên giống như rắn độc.
"Sư huynh?" Lâm Chi Hương giật mình vì sự bùng nổ đột ngột của hắn, có chút không rõ ràng.
"Ta thấy mấy ngày này ngươi không còn như trước, luôn ngơ ngơ ngẩn ngẩn, thì ra là thích hắn rồi?" Dư Tập mắt đỏ hồng nhìn Lâm Chi Hương.
"Ta. . ." Lâm Chi Hương muốn nói ta không có, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói làm sao. Mấy ngày này bản thân nàng muốn sư huynh đã ít lại, nhưng lại muốn Thường Hữu Lý nhiều hơn, chẳng lẽ mình thực sự thích hắn?
Nội tâm Lâm Chi Hương loạn như ma, nàng cảm thấy mình cần chút thời gian, rốt cuộc mình đang suy nghĩ cái gì.
Dư Tập thấy nàng không nói lời nào, coi như nàng đồng ý.
"Tốt, tốt, tốt, các ngươi từng người một. . ." Dư Tập mím môi, không nói ra lời.
Làm sao để nói? Không lẽ tự nói mình là một kẻ thất bại?
Chấp Nguyệt đã thích hắn, giờ sư muội cũng thích hắn, hắn mới xuất hiện bao lâu? Chỉ có thể nói là do mình vô dụng, còn có thể nói gì nữa?
"Cút!"
Dư Tập lạnh lùng xoay người rời đi.
"Dư sư huynh?"
"Dư sư đệ?"
Những người khác nhìn Lâm Chi Hương, lại nhìn Dư Tập, không biết nói cái gì cho phải.
Mọi người đều biết Lâm Chi Hương luôn thích Dư Tập.
Nhưng Dư Tập lại luôn thích Chấp Nguyệt.
Hai mắt Lâm Chi Hương đỏ lên, nước mắt tuôn trào, nàng không nói gì, chỉ lặng lẽ ném ra hạc giấy trở về núi.
"Ta nhớ hình như ta đã từng nghe qua cái tên Giang Vân Hạc." Một đệ tử giật mình nhận ra.
"Là ai? Có chút quen quen." Một đệ tử khác nghi ngờ.
"Hình như là Nguyệt Phong, tiểu đệ tử của Chưởng Nguyệt trưởng lão, nghe nói Chấp Nguyệt sẽ đính hôn cùng hắn. . ."
Người kia vừa nói xong, tất cả mọi người đều giật mình hiểu được.
Tất cả ngay lập tức đồng tình với Dư Tập.
Nếu mình là hắn, mình cũng phải bùng nổ.
Quá thảm rồi!
"Được rồi, xem ra hôm nay không thể xuống Thất Tinh động, chúng ta hẹn vào thời gian khác, ta đi về hỏi những sư huynh sư đệ khác." Một đệ tử nói.
"Chỉ có thể làm theo cách này.
....
Dư Tập rời khỏi Trại Tử, càng nghĩ hắn càng phẫn nộ, trong người như có ngọn lửa hừng hực, lúc nào cũng có thể bạo phát.
"A!" Dư Tập một quyền đánh vào một tảng đá, đem nó đập tan.
Vẫn không hết hận, hắn rút kiếm chém lung tung.
"Giết hắn" Ý nghĩ trong đầu Dư Tập hiện lên."Nếu không mình sẽ là một trò đùa."
Nhưng tốt xấu gì hắn cũng không mất đi lý trí, hắn biết nếu như giết Giang Vân Hạc, chính mình cũng trốn không thoát cái chết.
Chỉ là suy nghĩ này càng lúc càng mãnh liệt, đơn giản là hắn nghĩ mình đúng, mọi thứ vốn nên là của mình, đều bị Giang Vân Hạc cướp đi.
Chỉ cần ngươi chết. . . Ta sẽ có cơ hội với Chấp Nguyệt, sư muội cũng sẽ hồi tâm chuyển ý.
Chỉ cần ngươi chết. ..
Ta không thể giết hắn.
Sắc mặt Dư Tập âm tình bất định.
Cho dù là ở Thất Tinh động, mình mà giết hắn, chắc chắn sẽ bị điều tra ra.
Tốt hơn hắn nên chết do những thứ ô uế, nếu như hắn có thể lạc đường.
Nhưng khả năng này không lớn.
Mình phải làm gì đó.
Dư Tập chợt nhớ tới bản thân từng nghe qua một tin đồn liên quan tới Thất Tinh động, bên dưới động hình như từng trấn áp một yêu ma.
....
"Tiểu sư đệ. . . Đó là ai?" Nhạc Tuyết Băng kéo dài giọng điệu.
Những người khác vểnh tai, vụng trộm nghe lén.
Đầu tiên là Chấp Nguyệt, bây giờ từ đâu lại xuất hiện thêm một nữ tu đồng môn, đây đúng là một chuyện động trời.
Nhất là ánh mắt của