“Buông, mau buông em…”- Triệu Mạn Di cố đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng càng đẩy, càng khiến anh quá đáng hơn.
Vừa vào tới cửa, Cố Hạo Thần đã ôm chặt lấy Triệu Mạn Di, không cho cô một kẽ hở, hôn lên đôi môi hôm qua bị mình cắn đến sưng đỏ, dùng lưỡi linh hoạt luồn đến mọi ngóc ngách trong cái miệng nhỏ xinh.
Triệu Mạn Di tha hồ quẫy đạp, nhưng cô càng phản ứng, Cố Hạo Thần càng lấn tới.
tay anh cách lớp áo xoa lên ngực cô, còn bóp rất mạnh.
Triệu Mạn Di kêu lên đau đớn.
“A…”- cô dùng tay đẩy anh ra, nhưng anh rất nhanh cầm tay cô quàng ra sau lưng anh.
Hai người đang đứng ở cánh cửa, Cố Hạo Thần lại dùng hết sức kích thích cô.
Anh nhanh chóng cởi bỏ váy công sở trên người cô.
Bên trong là bộ đồ lót ren gợi cảm.
“Em biết hôm nay tôi sẽ tới nên cố tình ăn mặc thế này đúng không?”- Cố Hạo Thần cắn xuống ngực bên phải không có hình xăm của cô, cắn rất mạnh, thả ra, vết răng vẫn còn.
“Em có thấy dấu vết tôi lưu lại đẹp hơn hình xăm của em không hả?”
Triệu Mạn Di đau đớn, hình xăm đó là một bông hoa hồng nhỏ nhắn, tinh tế, còn dấu răng, chỉ là hai đường vòm vòm, vậy mà hắn làm như… cô cố dùng hai tay đẩy Cố Hạo Thần ra, nhưng cô không lượng được sức của Cố Hạo Thần rất mạnh, ghim chặt cô vào cửa.
Cúi xuống mạnh mẽ hôn lên bầu ngực căng tròn, Cố Hạo Thần dùng sức mút lấy đóa hoa tinh tế hơn hình xăm kia, tay trái không ngừng dày vò ngực cô.
Anh áp sát hạ bộ vào cô.
Triệu Mạn Di có thể thấy anh đang hưng phấn đến mức nào.
“Thần… mau buông.
”- chợt nghĩ tới kết cục rất khó coi là nằm liệt trên giường, Triệu Mạn Di nhỏ giọng cầu xin.
“Quá muộn rồi.
”- chẳng biết