“Hôm nay tôi nghỉ, cậu nhớ làm xong các công việc, không thì mai đừng trách tôi.
”- Cố Hạo Thần vừa nói vừa nhìn lên cầu thang, ánh mắt chờ đợi, tay cài cài khuy cổ.
Nghĩ thế nào, lại thôi không cài nữa, thay vào đó cởi ra tận hai khuy.
Bạch Phi Hằng bên kia nắm điện thoại răng rắc, oán hận nhìn đống tài liệu chồng chất cao như kim tự tháp trước mặt, thật sự muốn thò tay qua bên kia bóp cổ chết Cố Hạo Thần mà.
Nhận lệnh một cách khó khăn, cúp điện thoại, Bạch Phi Hằng dáo dác nhìn quanh.
Nhìn xem có phải Cố Hạo Thần muốn đùa anh không? Nhưng sự thật cho thấy Cố Hạo Thần không hề đùa.
Mấy hôm trước tổng giám đốc tan ca sớm, hôm nay lại trốn việc, trong khi công việc thì chồng chất như núi, anh thật muốn nhảy từ trên cái tầng 36 này xuống, thế nhưng sợ đập vỡ cửa kính sẽ bị đau tay.
-_-
Cố Hạo Thần vui vẻ nhìn lên cầu thang liên tục, thi thoảng lại một hai câu “Nhanh lên nào, nhanh lên đi.
” Rồi lại sốt ruột đi lại trong sảnh, nhìn lên nhìn xuống chờ đợi.
Thực chất không thể trách anh biến thành bộ dạng đó.
Sáng nay, khi đang đánh răng trong nhà tắm, chợt Triệu Mạn Di đứng dựa vào cửa, nhìn anh đang đánh răng mà cười nhẹ nhàng, anh thụ sủng nhược kinh quay lại, bàn chải vẫn trong miệng mà nhìn cô ngơ ngác.
Đúng lúc đó, cô cất lời.
“Hôm nay nghỉ việc, đi chơi cùng em được không?”
Cố Hạo Thần càng thêm dụi mắt, lắc lắc đầu, nhìn cô ú ớ.
“Di, em đùa đấy à?”
Triệu Mạn Di lắc đầu, thấy cô như vậy, anh cố lấy tốc độ kinh người đánh răng rửa mặt, rồi chạy ra đẩy cô vào.
“Mau mau lên, anh không có tính kiên nhẫn đâu.
”
Ra ngoài, anh mặc quần áo thật nhanh rồi xuống nhà đợi cô, sốt ruột nhìn lên nhìn xuống.
Cô hôm nay là lần đầu tiên chủ động muốn anh đi chơi cùng, đối với Cố Hạo Thần đây là một tín hiệu tốt hơn cả giá cổ phiếu tập đoàn tăng.
Bàn giao công việc cho Dương Nhậm Vũ xong, cũng nghe anh báo cáo Kiki dạo này mập ốm ra sao, Triệu Mạn Di có thể thấy anh ở bên kia run rẩy như thế nào.
Mỉm cười, anh còn giễu cợt cô, cô sẽ cho anh sống tốt.
Triệu Mạn Di hôm trước mua quần áo và hôm nay đã chọn mặc chiếc áo phông rộng trễ vai, quần sooc ngắn, thật ra đây là lần đầu tiên sau cái ngày cô làm tổng giám đốc Triệu Thế Vương, cô mặc thế này, bốn năm không mặc đến thứ quần áo như vậy, hôm nay mặc nghe có vẻ kì quái.
Có chút không quen, cô đi giày thể thao rồi xuống nhà.
Cố Hạo Thần không tin nổi vào mắt mình, cô ăn mặc kiểu gì đây? Liệu có phải tá thi hoàn hồn trong tiểu thuyết không?
Nhưng anh cũng không hỏi nhiều, nhìn xuống quần áo mình đang mặc.
Đem phối hợp với quần áo của Triệu Mạn Di.
Thật… mất trật tự.
Ngẩng đầu nhìn cô, anh đưa tay ra.
“Mình đi thôi.
”
Cô giơ tay nắm lấy tay anh, hai người cùng đi ra xe.
“Bộ quần áo này của anh, đâu phải bộ hôm qua?”- lên xe, Triệu Mạn Di bất chợt hỏi, nhìn anh đầy nghi hoặc.
Cố Hạo Thần cứng họng.
Thôi xong rồi.
“À… anh lúc nào cũng mang theo đồ dự phòng, lỡ có chuyện gì sẽ thay ra.
”
Triệu Mạn Di cũng không hỏi thêm nữa, cô lặng lẽ ngả ra sau, nhắm mắt lại.
Cố Hạo Thần vừa lái xe, thỉnh thoảng lại ngắm nhìn cô, đôi hàng mi dày cong vút, môi hồng phấn chỉ điểm chút son hồng nhạt để che đi dấu vết bị hôn tới sưng đỏ.
Làn da trắng nõn mịn màng khiến anh chỉ muốn ngày ngày âu yếm.
Tâm tình vô cùng vui vẻ.
Cố Hạo Thần lái xe thật cẩn thận, một tay vẫn nắm lấy tay Triệu Mạn Di.
Tới nơi, anh quay sang hôn nhẹ lên môi cô.
“Ưm…”- Triệu Mạn Di mở mắt, trước mặt là khuôn mặt phóng đại của Cố Hạo Thần.
“Tới nơi rồi, dậy thôi.
”
Cô ngồi dậy, chỉnh lại tóc một chút.
Cố Hạo Thần ra bên ngoài mở cửa, bước ra, Triệu Mạn Di nghiêng đầu nhìn anh.
Rồi cô bật cười.
“Thần, anh xem em là trẻ con mấy tuổi?”- nhìn công viên trước mắt, Triệu Mạn Di khóc không nổi, cô muốn anh đưa cô đi chơi, cũng không muốn anh đưa tới cái nơi chỉ trẻ con mới tới.
Cố Hạo Thần mặt hơi thất vọng.
“Anh tưởng em sẽ thích, nhưng nếu không, mình đi nơi khác.
”
Triệu Mạn Di nhìn anh, chợt mỉm cười.
“Không cần, anh đi cùng em là được.
”
Cố Hạo Thần lộ ra mặt vui vẻ, nắm tay cô đi.
“Em có muốn ăn gì tạm không? Bên kia có cửa hàng MC Donald, chúng ta mua gì đó ăn rồi đi xem sau.
”
Cô gật đầu đồng ý, hai người cùng qua bên đó.
Vừa vào cửa đã thu hút ánh nhìn rất nhiều người xung quanh.
Ngồi xuống bàn cạnh cửa sổ, Cố Hạo Thần tự gọi cho hai người hai suất MC Donald.
Vốn Triệu Mạn Di chưa bao giờ ăn đồ ăn nhanh nên có điểm hiếu kì, nhìn Cố Hạo Thần ra bàn đặt món ăn, trong lòng thấy buồn vô cùng, cái kẻ hành hạ cô cả đêm kia giờ vẫn khỏe mạnh mà sinh long hoạt hổ, còn cô thì, giờ chân tay eo cổ vẫn mệt mỏi rã rời.
“Di… là em sao?”- nam nhân anh tuấn nhìn Triệu Mạn Di, thốt lên kinh ngạc.
Triệu Mạn Di ngẩng lên, anh chàng mắt xanh đang chăm chú nhìn cô, mà nhìn người này…
“Nam Cung Tư Nghị?”- Triệu Mạn Di thốt lên bốn chữ đầy khó khăn.
“Quá chuẩn.
”- Nam Cung Tư Nghị gật đầu cười, anh nhanh chóng ngồi xuống đối diện cô.
Cô duy trì mặt lạnh nhìn anh ta.
“Cũng không ngờ mới đây mà đã mười năm rồi.
”
“Phải phải.
”- anh không ngờ người con gái cách đây mười năm còn chỉ thẳng vào mặt anh, nói anh là đồ quái vật mắt xanh hôm nay lại gặp ở nơi này.
“Không ngờ anh có thể nhận ra tôi sau những mười năm chưa gặp.
”
Nam Cung Tư Nghị cười thầm, vẫn là cha mẹ cô cách một tháng lại tới Las Vegas thăm gia đình anh, khoe ảnh của cô, vậy anh mới nhận ra chứ.
“Chính em cũng nhận ra tôi đấy thôi.
”
“Nhờ màu mắt của anh chứ sao?”- Triệu Mạn Di khinh thường.
Nam Cung Tư Nghị dường như cảm thấy có điều gì thất thường, anh quay lại.
“Cố Hạo Thần.
”- anh kinh hô.
Hai mắt nhìn Cố Hạo Thần.
“Tư Nghị?”- Cố Hạo Thần nheo mắt- “Cậu tới đây khi nào?”
“Tôi chính là trở về thăm lại cố nhân a… Chúng tôi trước kia là thanh mai trúc mã”- Nam Cung Tư Nghị chỉ vào Triệu Mạn Di đang ngơ ngác nhìn bọn họ.
Mặt Cố Hạo Thần lạnh đi mấy phần, khi nãy thấy hai người nói chuyện, anh đã có linh cảm không lành, quả nhiên.
“Di… em nói đi, vậy là sao?”- Cố Hạo Thần trầm giọng, mang theo băng lãnh mà hỏi.
“Hắn là hàng xóm cũ của em thôi.
”- cô lấy hai tay day thái dương, này là sao? Quanh đi quẩn lại toàn người quen, Trái Đất nhỏ đến vậy sao?
“Hàng xóm cũ?”- Cố Hạo Thần làm vẻ không tin nhìn Nam Cung Tư Nghị- “Cậu nói đi, cậu với cô ấy là sao?”
Cứ nghĩ đến Triệu Mạn Di và Nam Cung Tư Nghị trước kia từng bên nhau, Cố Hạo Thần hít thở không thông.
Và thế là trước ánh mắt đáng sợ của Cố Hạo Thần, Nam Cung Tư Nghị đành kể hết sự việc.
“Tôi với cô ấy vốn hai gia đình ngày trước gần nhau, chơi với cô ấy từ bé, nhưng thủy chung vẫn là tôi nói, còn cô ấy lờ đi.
Đến tận năm cô ấy sáu tuổi mới chịu nói chuyện với tôi.
Khi cô ấy mười hai, tôi mười lăm, gia đình tôi lại chuyển qua Las Vegas.
Gia đình cô ấy thỉnh thoảng lại qua thăm gia đình tôi, bố mẹ tôi thỉnh thoảng cũng về.
Còn tôi thì giờ mới về nên gọi là mười năm mới gặp lại.
”
Triệu Mạn Di uống một chút nước, xử lí xong cái bánh nhỏ xinh, cô ngẩng đầu lên.
“Đi biệt xứ mười năm, gây dựng Nhật Đằng rồi tuốt luốt bên đó.
Tôi nghe cha mẹ tôi kể đủ về cậu rồi.
”
Nam Cung Tư Nghị với cái bánh trên đĩa Cố Hạo Thần, cắn xuống một miếng, phong thái cũng rất nhẹ nhàng như uống trà với nữ hoàng, nhìn Cố Hạo Thần rồi lại nhìn Triệu Mạn Di.
“Thôi, trách tôi như vậy đủ rồi, cậu nhỏ tuổi hơn tôi, cũng không thèm gọi tôi một tiếng “ca ca”, giờ còn bài xích tôi kể lể, cậu cũng quá ác độc đi.
”
Triệu Mạn Di không thèm chấp, thấy Cố Hạo Thần yên lặng ăn xong, cũng nói anh đứng dậy.
Về phần Nam Cung Tư Nghị, anh ta sẽ tự biết tìm đến nhà cô thăm hỏi, cô mới không cần bị Cố Hạo Thần phát hiện ra chuyện cô là tổng giám đốc Triệu Thế Vương.
“Này, tôi còn chưa có ăn xong.
”- Nam Cung Tư Nghị nói với theo.
“Ăn nghẹn chết cậu đi.
”- Cố Hạo Thần lẩm bẩm, anh vẫn là để ý chuyện Triệu Mạn Di và Nam Cung Tư Nghị trước kia từng thân thiết nha.
Hai người tay trong tay, yên lặng ra khỏi quán, sang bên kia đường đi vào công viên.
Không gian sáng sớm thật yên lặng, Cố Hạo Thần nắm tay cô