Triệu Mạn Di thấy các thứ đã chuẩn bị đầy đủ, thân thể cũng khá hơn nhiều, cô mang đồ ra xe, lái xe hướng biệt thự riêng của Cố Hạo Thần.
Anh đang ngồi trong nhà, hai mắt vẫn dán chặt vào màn hình điện thoại.
Hai tuần, không sai, chính là hai tuần không thấy cô, anh sắp điên lên rồi.
Anh vẫn tìm mọi cách để liên lạc với cô, nhưng không thể.
Cô vẫn bặt vô âm tín.
Đúng lúc đang chán nản, có tiếng chuông ngoài cửa.
Cố Hạo Thần uể oải đứng dậy, nếu là người lạ, anh sẽ không ngại mà táng cho người đó một cú.
Cạch.
Cố Hạo Thần sững người.
Là cô- Triệu Mạn Di sao? Cô đã đi suốt hai tuần trời, làm khổ anh suy nghĩ đến điên rồi.
Anh ôm chầm lấy cô.
Hai mắt anh cay cay, trong lòng cũng xót xa không chịu được, trái tim cũng quặn đau.
Cô chính là khiến anh lo lắng chết được.
“Di, em có biết tôi sợ lắm không? Tôi sợ em sẽ đi đâu mất hoàn toàn rồi.
Tôi sợ sẽ mất em…”
Giọng Cố Hạo Thần nghẹn lại, lúc này, anh ngửi thấy trên người cô mùi nước hoa ngọt ngào.
Chưa bao giờ thấy cô dùng nước hoa, giờ lại thấy trên người cô, anh có điểm kì lạ.
Triệu Mạn Di trên môi nở nụ cười thâm sâu, thấy người anh hơi nóng lên, cô bắt đầu đẩy nhẹ anh ra một chút.
“Hai tuần vừa rồi em bận rất nhiều chuyện, nên không liên lạc với anh được.
Không phải hôm nay em đã đến rồi sao?”
Nói đùa, hai tuần vừa rồi cô mà không đi suối nước nóng ngâm mình, ai dám khẳng định giờ cô có thể đứng ở đây? Hơn nữa, gặp được người kia, cô cũng nghĩ ra kế sách hay lắm.
Cô nhìn anh, tay còn lướt nhẹ trên vai anh, làm động tác quyến rũ ánh mắt anh.
Cố Hạo Thần thở ra, tại sao trong người anh thật kì quái, thật muốn cô.
Nhìn ánh mắt Cố Hạo Thần bắt đầu mờ mịt, Triệu Mạn Di ôm lấy anh.
“Thần, em rất nhớ anh, mình lên phòng đi.
”
Tất nhiên Cố Hạo Thần sẽ không bỏ qua cơ hội này, anh cúi xuống bế bổng cô lên, hai người cùng lên phòng.
Mở cửa phòng, Cố Hạo Thần đặt Triệu Mạn Di xuống giường, anh chuẩn bị hôn lên môi cô, bỗng nhiên xung quanh một mảng tối sầm.
Triệu Mạn Di hài lòng nhìn kết quả đã đạt được, cô xuống xe mang các thứ lên.
Hoàn thành tác phẩm của mình, Triệu Mạn Di lấy ra hai ly rượu đặt trên tủ.
Nhìn Cố Hạo Thần hai mắt vẫn nhắm nghiền, thật khó tin nổi anh lại dễ ngất đi như thế, thứ đồ kia quả là cực phẩm.
Nhưng nhìn anh, cô thấy cũng thật đáng thương, anh gầy đi trông thấy, râu không cạo, da nhợt nhạt, thật giống như cái lần cô đi Hawaii về.
Nụ cười bên khóe môi càng sâu, Triệu Mạn Di thấy Cố Hạo Thần mở mắt, cô vẫn ngồi trên ghế cạnh giường quan sát anh.
Thật kì lạ, tại sao anh lại thấy buồn ngủ như thế chứ? Hình như anh vừa ngất đi thì phải, nhìn sang, Triệu Mạn Di đang ngồi trên ghế, nhìn anh.
Cố Hạo Thần hơi mỉm cười, anh ngồi dậy.
Nhưng… tại sao kì lạ vậy? Tay chân anh… không thể cử động được.
“Di… em…”- Cố Hạo Thần nhìn Triệu Mạn Di, cô khoanh tay trước ngực.
Ánh nhìn ghim thẳng vào anh.
Anh nhìn về phía chân tay của mình.
Anh bị trói???
“Di… sao em lại trói tôi?”
“Thì ra anh cũng thật thông minh.
”- cô đứng dậy, cầm ly rượu đỏ đi vòng quanh.
Chậm rãi nói, âm thanh nhỏ nhưng lạnh đủ làm Cố Hạo Thần khẽ run.
“Cố Hạo Thần, anh còn nhớ cách đây hai tuần, anh hành hạ em thế nào chứ?”- cô nheo mắt như hồi tưởng- “Sau ngày đó, em tưởng mình không sống nổi.
”
“Cả đêm, anh làm em suốt cả đêm đấy.
Chân tay em mỏi mệt rã rời, cả người như đi thuê đi mượn.
Em đã uống ba vỉ giảm đau nhưng vẫn không hiệu quả, thậm chí… hôm nay em vẫn còn đau lắm.
”
Cô nhìn anh, nghiêng đầu, nhíu mày lại.
“Anh nói em nghĩ anh không được? Nên anh tức giận, vội vã muốn chứng minh cho em thấy à?”
Cố Hạo Thần mặt tái đi, cô sẽ không lợi dụng lúc này mà giết chết anh đấy chứ? Anh sau hôm đó cũng biết mình hành động vậy là hơi quá, nhưng anh không kiềm chế được.
“Cố Hạo Thần, hôm nay, em sẽ trả lại anh tất cả những gì anh đã làm với em.
Và thêm vào đó, em sẽ cho anh biết đâu mới là thuốc kích dục thực sự.
”
Cô lấy ly rượu trên bàn, tiến về phía anh.
Cố Hạo Thần lắc đầu, anh hơi mỉm cười.
“Di, em không thể bắt được anh uống thuốc kích dục.
”
“Vậy sao?”- Triệu Mạn Di giương mắt- “Nhưng không vội, trước hết cùng em uống một ly rượu đã.
”
Cô đặt miệng ly lên môi anh, hơi nghiêng, dòng rượu đỏ máu chảy ra.
“Ồ… không được rồi.
”- Triệu Mạn Di lắc đầu- “Đành phải dùng cách nguyên thủy vậy.
”
Nói đoạn cô nhấp một ngụm, rồi kề lên môi anh.
Anh nghĩ trước hết tận hưởng đã, cũng hé miệng, rượu đỏ rất dễ mà chảy vào.
Không như Cố Hạo Thần nghĩ, Triệu Mạn Di sau khi đưa rượu vào miệng anh thì rời đi luôn.
Cô nhìn anh chăm chú, xác định anh đã nuốt rượu, cô nở nụ cười gian mãnh.
Chẳng bao lâu, Cố Hạo Thần có cảm giác điều gì không ổn, loại rượu này hoàn toàn không giống loại anh hay uống.
Chảy tới đâu cả người anh nóng ran tới đó.
“Di…”- anh nhìn cô, mặt không biểu lộ cảm xúc-“Di, hãy nói với tôi rằng em không cho thuốc vào rượu.
”
Triệu Mạn Di nhún vai không nói, nhưng cũng đủ để Cố Hạo Thần biết câu trả lời của cô.
“Di… em…”- Cố Hạo Thần quẫn bách, anh ngày đó điên rồi nên mới làm như vậy với cô.
“Cố Hạo Thần, em đã nói rồi, em bị bạn gài, nên mới không biết rõ mọi chuyện, giờ em đã khiến cậu ta sống dở chết dở, nên người như anh cũng đừng mong có hậu quả tốt hơn cậu ta.
”- khẳng định được giờ này Dương Nhậm Vũ đang bán mạng ngoài sa mạc, Triệu Mạn Di hài lòng, đi tới bên tủ rót thêm một ly rượu cho mình, cô nở nụ cười với anh.
“Để hôm nay em sẽ phục vụ anh thật tốt.
”
Bây giờ thì Cố Hạo Thần cũng đã hiểu được lí do tại sao Dương Nhậm Vũ phải đi uống gió sa mạc, anh trong lòng không khỏi một trận run.
Liệu Triệu Mạn Di có để anh cứ thế này ra ngoài đường không?
Cô uống một chút rượu, ra đứng trước Cố Hạo Thần, cởi bỏ đồ trên người anh, rồi lại đứng dậy thoát đi toàn bộ quần áo trên người mình.
Cố Hạo Thần vì thuốc đã ngấm nên cả người sục sôi.
Nhìn Triệu Mạn Di quyến rũ như vậy chỉ muốn xông lên chiếm giữ lấy