Sự ra đời của Cố Hạo Văn.
Bên ngoài phòng sinh chật ních những người.
Khi sinh, chỉ một người nhà được vào cùng.
Cố Hạo Thần mặc đồ bảo hộ rồi cùng vào với vợ.
Triệu Mạn Di nằm trên giường, mồ hôi không ngừng chảy, mặt vặn vẹo đau đớn, cô cắn chặt môi đến bật máu nhất quyết không kêu lên tiếng nào, bàn tay nhỏ nhắn nắm chặt ga giường.
Chứng kiến Triệu Mạn Di đau đớn, Cố Hạo Thần chỉ biết ngồi bên cạnh nắm tay cô, nói cô có đau thì hét lên.
“Di, cố lên em.
”- Cố Hạo Thần run run, anh không ngờ sinh con lại khổ cực như vậy, biết thế ban đầu nhận con nuôi còn hơn.
Mặt Cố Hạo Thần tái mét, mồ hôi cũng nhỏ xuống.
“Di, anh… yêu em, Di, cố lên…”- nước mắt không kìm được mà nhỏ xuống.
Cố Hạo Thần cầm tay Triệu Mạn Di, anh vĩnh viễn không muốn mất cô.
Triệu Mạn Di bị khó sinh, tuy đã tiêm thuốc mở tử cung, nhưng vẫn rất khó để thai chui ra.
Bác sĩ Lâm đã nói sẽ rất đau, cô vẫn cố chịu.
“Thần… đừng lo, em không sao… A…”- cuối cùng Triệu Mạn Di cũng không kìm nổi mà hét lên, từ lúc đó, cô hét liên hồi, máu từ môi liên tiếp chảy xuống, nước mắt trào ra.
“Tốt lắm, tiếp tục đi, cố lên, mạnh nữa, tốt lắm, Triệu tiểu thư.
”- bác sĩ Lâm mừng rỡ- “Nhìn thấy đầu đứa bé rồi.
”
Suốt gần tiếng đồng hồ trôi qua, cuối cùng Triệu Mạn Di thành công sinh ra.
“Chúc mừng, là một đại thiếu gia.
”- Bác sĩ Lâm phấn khởi hô to, đưa đứa bé cho y tá.
Cố Hạo Thần thở phào nhẹ nhõm, mặc cho nước mắt rơi, anh ôm Triệu Mạn Di vào lòng.
“Di, thật tốt quá, anh yêu em, Di…”- chợt thấy có gì không ổn, anh nhìn xuống- “Bác sĩ, Triệu Mạn Di, cô ấy…”- Cố Hạo Thần trợn to mắt, sắc mặt Triệu Mạn Di trắng bệch, môi tái nhợt.
“Thần, anh ồn quá…”- Triệu Mạn Di khẽ nhíu mày, cô chỉ là mệt quá nên thiếp đi thôi, suốt hơn tiếng đồng hồ cô đau đớn rồi kêu gào, sao có thể không mệt được chứ?
Bác sĩ Lâm cùng vài y tá không nhịn được mà cười với nhau.
Ai dám nói đây là Cố tổng nổi tiếng lẫy lừng?
Suốt từ lúc sinh con xong, Triệu Mạn Di vẫn ngủ mê mệt, Cố Hạo Thần luôn ở bên cạnh cô, túc trực, nắm tay cô và mỉm cười.
Đời này anh chân chính có được cô, trải qua bao nhiêu khó khăn thử thách, qua lần sinh này, họ đã lại cùng nhau vượt qua.
Khẽ mở đôi mắt nặng trịch ra, đánh giá mọi thứ xung quanh xong, Triệu Mạn Di chậm rãi nở nụ cười hạnh phúc, nhìn Cố Hạo Thần đang gục xuống bên cạnh, cô khẽ gọi.
“Thần…”
Vội vàng bật dậy, thấy Triệu Mạn Di tỉnh, anh vội ôm lấy cô.
“Di, em rốt cục đã tỉnh, em đã ngủ gần một ngày trời.
”
Thật không ngờ sinh xong, cô có thể thiếp đi lâu vậy, nghe giọng điệu run run đầy vui sướng của chồng, cô biết anh lo cho cô, yêu cô chừng nào.
“Em không sao, cũng tỉnh rồi.
Buông ra chút, em không thể thở.
”
“Anh xin lỗi, Di, em không biết anh lo cho em thế nào đâu.
”
Triệu Mạn Di mỉm cười, cô không còn khiêm tốn nụ cười của mình như trước nữa.
Cố Hạo Thần cúi xuống hôn lấy đôi môi hơi tái nhợt kia mà lòng đau xót.
“Di, chúng ta sẽ không sinh nữa, anh không muốn em chịu đau đớn thêm nữa.
”- Khóe mắt Cố Hạo Thần lại nóng lên.
Triệu Mạn Di cảm thấy buồn cười vì sự “yếu ớt” của anh, khẽ dùng tay gạt đi giọt nước mắt ấm nóng.
“Đừng lo, một lần sinh, hai lần quen, em sẽ không sao.
”
Họ cùng trao nhau nụ hôn nồng nàn, cô biết đời này kiếp này sẽ phải hạnh phúc với anh.
Lúc sau, khi y tá cùng bác sĩ đi vào thì thấy một cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tim đập kia, không nhịn được mà an toàn rút lui, báo cho người nhà hai bên rồi cùng mang đại thiếu Cố gia vào.
“Cố Hạo Văn, cái tên thật hay nha…”- Mẹ Triệu nhìn đứa bé trong vòng tay con gái mà cười hạnh phúc.
Đứa con gái bà nuôi bao nhiêu năm, cuối cùng hai ba tuổi