Tại phòng khách
Anh bế cô rồi đặt lên chiếc ghế sofa một cách nhẹ nhàng. Sau đó bối rối mở chiếc hộp cứu thương đã đặt dưới sàn trước mặt mà nâng cổ chân nhỏ nhắn ấy của cô lên khiến cô liền có cảm giác xấu hổ mà phản giác giật chân lại nói:
"Không cần anh phải làm thế đâu, tôi tự làm được"
Nhưng khi cô vừa giật chân lại thì anh lại nắm chặt bàn chân cô ngước mặt nói:
"Ngồi yên đi, mọi người đều ra ngoài cả rồi nên chỉ có hai chúng ta ở nhà và tôi không thể nhờ ai khác thoa thuốc cho cô, với lại cô nghe đây không phải tôi tự mình hạ thấp bản thân như thế này để băng vết thương cho cô đâu mà là vì tôi thương hại cô thôi"
Anh vừa gượng nói vừa bối rối, nét mặt đã có chút gật gượng và ửng đỏ thì cô lại mỉm cười đáp:
"Tôi biết rồi, tôi cũng nào có nghĩ anh lại tốt với tôi như thế đâu chứ"
Anh ngạc nhiên nhìn nét mặt cô, dù anh có nói thương hại cô như thế thì cô vẫn sẽ mỉm cười mà không một chút buồn lòng, giận dỗi. Sau một hồi băng vết thương xong, anh đứng dậy quay lưng hỏi:
"Hôm nay Diệc Thiên không đến đây, cô không thất vọng chứ?"
Cô ngạc nhiên rồi lắc đầu bật cười nói:
"À chuyện này không sao cả, anh ấy sẽ đến đây lần nữa mà nên việc gì tôi phải thất vọng chứ"
Nghe vậy anh quay mặt lại hỏi tiếp:
"Cô thích cậu ta đến vậy sao?"
Cô ngạc nhiên rồi gật đầu đáp:
"Phải, anh ấy vừa dịu dàng vừa tốt bụng như vậy thì ai mà không thích chứ"
Rồi cô bỗng đỏ mặt thầm nghĩ:
( Với lại còn vô cùng đẹp trai nữa)
Nghe cô nói, anh có chút xen kẽ tức giận và có thể thấy đôi mắt long lanh kèm nét mặt của cô khi nhắc đến Diệc Thiên vui vẻ như thế nào. Ngay lúc ấy các cô nữ hầu khác cũng vừa bật mở cửa đi vào sau một hồi ra ngoài chơi vui vẻ. Họ ngạc nhiên nhìn phòng khách khi chỉ có Thuần Dương và Hiểu Nhiên ở nhà. Tiểu Mễ bước vào lo lắng lên tiếng hỏi:
"Hiểu Nhiên, cô từ chiều đến giờ đã đi đâu vậy? Hại tôi tìm kiếm cô suốt đấy"
Hiểu Nhiên quay sang nhìn Tiểu Mễ chắp tay cười gượng nói:
"Xin lỗi nhé, lúc chiều tôi có việc gấp nên ra ngoài mất mà không kịp nói với cô"
Bỗng Tiểu Mễ chớp chớp mắt rồi nhìn Thuần Dương ngơ mặt hỏi:
"Nhưng sao chỉ có cô và chủ nhân ở nhà vậy? Hai người..."
Bật Hiểu Nhiên xua hai tay đáp:
"Không phải đâu, bọn tôi chỉ là nói chút chuyện thôi, khi vừa về tôi bị thương nên chủ nhân anh ấy đã giúp tôi băng vết thương, chỉ có vậy thôi"
"Vậy à?"
Tiểu Mễ vừa nói thì Thuần Dương đã quay mặt lên tiếng:
"Tôi có chút mệt nên lên phòng, nếu có đau hay cần thứ gì thì cứ bảo người khác chăm sóc"
Dứt lời anh đi mất thì Hiểu Nhiên bĩu môi nghĩ:
(Tên này nói chuyện bộ không biết gọi tên sao? Thật là cộc cằn)
Bỗng Tiểu Mễ tò mò hỏi:
"Này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì hả? Sao hôm nay tôi không thấy Lạc tiểu thư đâu hết vậy?"
Hiểu Nhiên thở dài trả lời:
"Cô ấy không đến đâu"
Tiểu Mễ bật khó hiểu hỏi tiếp:
"Hiểu Nhiên, cô nói Lạc tiểu thư không đến là sao chứ? Vậy có nghĩa là hôm nay chủ nhân lại đón sinh nhật một mình à?"
Hiểu Nhiên chợt đứng dậy, cô bước chân đi khập khễnh rồi mỉm cười nói:
"Đúng là vậy, à tôi có chút hơi mệt nên vào phòng nghỉ ngơi đây"
"Ơ được thôi"
Tiểu Mễ ngạc nhiên đáp thì Hiểu Nhiên đi mất.
Tại phòng Thuần Dương, anh mở nhẹ hộp quà cô đã đưa cho anh lúc nãy ra rồi ngạc nhiên, bên trong là chiếc cờ vạt đỏ mới toanh do chính tay cô lựa chọn cho Diệc Thiên vào hôm qua nhưng bất đắc dĩ phải tặng lại nó cho anh mà anh không hề hay biết. Anh nhẹ nhàng đứng trước gương rồi thắc thử chiếc vờ vạt ấy lên cổ áo mình, mỉm cười thầm ngẫm nghĩ:
(Cô ta cũng biết chọn quà đấy)
Rồi anh ngã lưng ra giường, tay gác trán mình ngẫm nghĩ:
"Đáng lẽ ra hôm nay mình có chút thất vọng vì Tư Diệp không đến nhưng cảm giác thất vọng đó cứ như đã được Bạch Hiểu Nhiên bù đắp đi vậy"
Chợt anh nhớ lại câu nói của cô khi anh nhắc đến Diệc Thiên lúc nãy:
[Cô thích cậu ta đến vậy sao?]
[Phải, anh ấy vừa dịu dàng vừa tốt bụng như thế thì ai mà không thích chứ]
Câu trả lời ấy cứ ấn sâu vào tâm trí anh tạo nên một cảm giác thật khó chịu. Anh bật ngồi dậy lẩm bẩm:
"Mình đúng là điên rồi, sao lại khó chịu vì một câu khen ngợi người khác của cô ta chứ, mình đúng thật là..."
Anh lại lấy tay xòa nhẹ hai bầu mắt mình nhăn răng lẩm bẩm:
"Không phải là mình cô đơn quá khi không có Tư Diệp ở đây liền có cảm tình với con nhỏ nữ hầu đó chứ? Không thể nào"
Sáng hôm sau, Tư Diệp vội chạy vào rồi hớt hãi vì một sai lầm quên mất hôm qua là sinh nhật anh, cô to tiếng nhìn mấy nữ hầu trong nhà hỏi lớn:
"Thuần Dương, anh ấy có ở đây không?"
Mấy cô nữ hầu thấy vậy liền đáp:
"A...Lạc tiểu thư, chủ nhân ngài ấy đã đến công ty từ sớm rồi nên không có ở đây ạ"
Bật Tư Diệp nheo mày ngẫm nghĩ:
(Mình đúng là ngu ngốc đến mức quên cả sinh nhật Thuần Dương, nếu không nhờ cuộc gọi của tên Lăng Nhất gửi vào lúc sáng sớm nói rằng mình đã quên mất ngày gì đó quan trọng với cái giọng điệu đáng ghét thì có lẽ mình còn không nhớ hôm qua là sinh nhật anh ấy, hẳn anh ấy đã chờ mình suốt đêm qua mà)
Bỗng một giọng nói vang lên làm cắt đứt mạch suy nghĩ của Tư Diệp lên tiếng:
"Lạc tiểu thư"
Tư Diệp giật mình quay lại thì thấy Hiểu Nhiên đang gọi cô, liền nheo mày hỏi:
"Có chuyện gì?"
Vài phút sau ngoài sân vườn, Tư Diệp nhăn mặt khoanh hai tay nhìn Hiểu Nhiên khó chịu hỏi:
"Cô nói cái gì vậy? Hỏi tôi có thật sự có yêu Thuần Dương không là ý gì? Tôi rõ ràng yêu anh ấy và chúng tôi đã quen nhau 3 năm, dựa vào cái gì mà cô lại hỏi Lạc Tư Diệp tôi câu này chứ?"
Hiểu Nhiên nghiêm mặt tiếp lời:
"Có thật không? Thật sự thì có chút thất lễ nhưng tôi biết cô đã lừa dối rất nhiều đàn ông trước khi ở bên Phó Thuần Dương, tôi chỉ mong nếu cô đến với anh ta vì tiền thì sẽ làm tổn thương anh ta đó"
Tư Diệp nhăn mặt đáp:
"Hừ, cô chỉ là một con ả người hầu, dựa vào cái gì mà dám nói với tôi như thế"
Hiểu Nhiên lại tiếp tục nói:
"Hôm qua ở quán bar là do Lăng Nhất đưa tôi đến, tôi cũng rất ngạc nhiên với phong cách ăn mặc của cô hiện giờ khi đến Phó Gia đúng là hoàn toàn khác với khi đến quán bar đó đấy"
Nghe vậy Tư Diệp bật cười phá lên nói:
"Thì sao? Còn cô thân là nữ hầu của Thuần Dương mà lại cùng tên đàn ông khác ăn mặc không khác gì tôi đến cái quán bar đó, thử hỏi xem khi tôi nói chuyện này với Thuần Dương thì anh ấy sẽ trừng phạt cô thế nào đây hả?"
Hiểu Nhiên cũng đối khẩu tiếp lời:
"Vậy nếu tôi nói chuyện hôm qua cô quên mất sinh nhật anh ta mà đến quán bar vui chơi với những người khác thì sẽ thế nào
đây? Với lại chuyện của Lăng Nhất tôi chắc Phó Thuần Dương anh ta cũng chưa biết"
"Cô..."
Tư Diệp bật tức tối rồi ngẫm nghĩ:
(Con ả nữ hầu này đúng là không tầm thường, lần trước khi thấy cô ta bị ba nữ hầu kia hiếp đáp nên mình đã không để ý cô ta lại có gan đến mức nói chuyện này với mình)
Rồi Tư Diệp nhẹ giọng lên tiếng:
"Cô đột nhiên nói với tôi chuyện này là vì muốn gì đây? Hay cô muốn tiền?"
Hiểu Nhiên lắc nhẹ đầu với nét mặt không vui nói:
"Tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn biết cô có thật sự yêu Phó Thuần Dương không thôi, tôi chỉ hi vọng cô không lừa dối anh ta như những người khác"
"Hửm?"
Tư Diệp có chút khó hiểu rồi vênh mày hỏi:
"Sao cô lại quan tâm Thuần Dương đến như vậy? Không lẽ cô yêu thầm anh ấy?"
"Yêu thầm?"
Hiểu Nhiên lẩm bẩm rồi bật cười nhẹ đáp:
"Lạc tiểu thư, tôi nghĩ cô đã hiểu sai ý tôi rồi, tôi chỉ không muốn cô xem tình cảm anh ta đối với cô là một trò đùa"
Bỗng Tư Diệp bật cười phá lên nói:
"Gì chứ, cô nghĩ cô có tư cách nói với tôi những chuyện này à? Tôi có thật lòng hay đùa giỡn tình cảm với Thuần Dương thì đó là chuyện của tôi và không đến lượt cô quan tâm đến, cô bớt quan tâm chuyện người khác được chưa hả đồ thứ dơ bẩn"
Sau một vài giây im lặng, Hiểu Nhiên cũng không thể nói lại Tư Diệp vì vốn dĩ tư cách của cô chỉ là một nữ hầu nhỏ bé ở Phó Gia, càng không có tư cách quan tâm đến chuyện của người khác nên cô đành quay lưng nói:
"Xin lỗi vì nãy giờ đã nói mấy lời này, cô cứ xem như tôi vẫn chưa nói gì cả, tôi đi làm việc đây"
Khi cô vừa bước đi thì Tư Diệp bật ngạc nhiên lên tiếng:
"Khoan đã, tôi có một chuyện muốn nhắc nhở cô đây"
Hiểu Nhiên bật quay lưng lại thì Tư Diệp tiếp lời:
"Bất kể cô có biết được chuyện gì về tôi thì tốt nhất nên im lặng và làm việc của mình đi, nếu cô còn thích quan tâm chuyện người khác nữa như vậy thì tôi tuyệt đối không để yên cho cô đâu"
Nghe vậy Hiểu Nhiên đành gật đầu đáp:
"Được, tôi sẽ không quan tâm chuyện của cô và anh ta nữa"
Tư Diệp bật nhếch môi đáp:
"Nếu vậy thì tốt"
Khi Hiểu Nhiên vừa quay lưng đi dần mất, Tư Diệp nhẹ nhàng sờ tay lên bụng mình lo lắng ngẫm nghĩ:
(Điều quan trọng là cái thai này cũng đã một tháng, nếu mình không làm gì đó thì nó sẽ càng ngày càng to lên, lúc ấy có muốn che giấu cũng không thể được nữa)
Buổi chiều, khi xe Thuần Dương vừa lái vào cổng. Tư Diệp ngồi ở phòng khách cũng phát giác rồi ngẫm nghĩ:
(Thuần Dương anh ấy cuối cùng cũng về rồi)
Sau vài phút, anh bước vào nhà thì ngạc nhiên khi thấy Tư Diệp đang ngồi ở phòng khách nhìn anh nhưng vì quá thất vọng chuyện hôm qua nên anh lướt qua cô một cách hờ hửng thì cô đứng dậy lên tiếng:
"Khoan đã Thuần Dương"
Anh bỗng khựng chân lại rồi quay mặt lại lạnh nhạt hỏi:
"Có chuyện gì?"
Cô tiến tới nhẹ nhàng vài bước với nét mặt đáng thương rồi khẽ nói:
"Hôm qua là sinh nhật anh mà em lại không đến, em xin lỗi, hôm nay chúng ta làm lại được không? Em đã đặt tiệc ở nhà hàng rồi, một chút nữa chúng ta đến đó nhé"
Anh bỗng im lặng một vài giây rồi đáp:
"Không cần đâu, dù gì hai năm qua sinh nhật anh đã không có em, thì thêm một năm nữa cũng không sao"
Nghe vậy Tư Diệp liền tiến đến nắm lấy cánh tay anh nói:
"Thật sự là hôm qua em có việc bận nên không đến dự sinh nhật với anh, không phải là em quên mà"
Anh liền giật tay mình ra rồi quay mặt tiếp lời:
"Nếu em thật sự không quên thì ít nhất ra em đã gọi và chúc mừng sinh nhật anh rồi, em cũng đã không để anh chờ đợi cả đêm qua như vậy"
Dứt lời anh bước chân lên bậc thang thì cô lại ngước mặt phía dưới nói lớn:
"Khoan đã, đúng là em đã quên mất hôm qua là sinh nhật anh, vậy hôm nay chúng ta làm lại nhé, có được không?"
Anh vẫn không nghoảnh mặt lại mà bước dần lên cầu thang nói:
"Anh có việc bận, em về đi"
"Thuần Dương, khoan đã"
Khi anh vừa bước đi lên bậc thang cao dần thì Tư Diệp lại chạy lên bậc thang mà vẫn gọi tên anh nhưng không may trợt chân ngã xuống đất khiến ai nấy đều giật mình hoang mang.
"A...ư...ưm"
Cô bỗng rên lên vài phát rồi ôm lấy chiếc bụng đang ê ẩm của mình thì Thuần Dương chợt quay lại, anh giật mình nhanh chóng bước xuống rồi khuỵu gối nhìn cô lo lắng hỏi:
"Tư Diệp, em không sao chứ?"
Tư Diệp vẫn nhăn mặt, tay vẫn ôm khư khư chiếc bụng mình rồi ngẫm nghĩ:
(Không phải vừa té xuống nên bị động thai rồi chứ)
Khi cố đang vừa nghĩ thì Thuần Dương đã bế cô lên tay khiến cô ngạc nhiên hỏi:
"Thuần Dương, anh làm gi vậy?"
Anh vẫn lo lắng rồi nói:
"Nhìn thấy em đau đớn như vậy, anh nghĩ nên đưa em đến bệnh viện"
"Bệnh viện?"
Tư Diệp lẩm bẩm rồi bật giật mình nhăn mặt nói:
"Không được, đừng đưa em đến đó"
Anh chợt khựng chân lại vì sự phản kháng của Tư Diệp, cô liền nói:
"Em...em không sao cả, chỉ là ngã một chút thôi nên anh thả em xuống đi"
Lúc này cơn đau cũng qua dần, anh vừa đặt cô xuống đất rồi hỏi:
"Em thật sự không sao chứ?"
Cô nhìn anh lắc đầu mỉm cười đáp:
"Em không sao cả, nhìn thấy anh quan tâm em như vậy, em vui lắm"
Anh liền nheo mày hỏi:
"Vì lúc nãy anh thấy em cứ ôm bụng mình mà nhăn mặt đau đớn nên anh liền rất lo lắng, lúc nãy em ngã có đụng phải bụng mình không?"
Cô cười gượng đáp:
"À không, không sao cả rồi anh đừng lo lắng, mà chuyện đến nhà hàng anh đi với em nhé, em muốn bù đắp lại cho anh hôm qua nên anh có thể đi với em không?"
Anh bật lưỡng lự vài giây rồi đành gật đầu đáp:
"Được thôi"