Tại phòng y tế, cô ngồi trên sofa còn Diệc Thiên thì khuỵu gối thoa thuốc lên tay cô một cách nhẹ nhàng.Cô nhìn anh ngượng ngùng ngẫm nghĩ
( Anh ấy vừa đẹp trai vừa dịu dàng như thế, đúng là mẫu đàn ông bao người mơ ước mà)
Diệc Thiên ngẩn đầu lên nhìn cô mỉm cười dịu dàng hỏi
"Cô còn đau không?"
Cô ngập ngừng nói
"Có...có hơi đau một chút"
Anh bật cười nhẹ
"Chưa bao giờ thấy một cô gái nào can đảm như cô, lại đi vào bảo vệ một cô gái khác để mình bị đánh thế này"
Hiểu Nhiên ngượng ngùng nói
"Ưm...tính tôi vốn khi thấy ai đó bị ức hiếp liền không chịu được mà đi đến can ngăn"
Diệc Thiên đứng dậy, mỉm cười hỏi
"Cô tên gì?"
Cô lấp mấp
"A...ừm...tôi tên Bạch Hiểu Nhiên"
Diệc Nhiên tiếp hỏi
"Hình như trước giờ chưa thấy qua cô ở nhà Phó Gia, cô là người mới à?"
Cô bĩu môi nhìn chỗ khác
"Đúng vậy, tôi vừa vào đây làm hai ngày do một số chuyện..."
( Nói mới biết mình cũng bị công ty đuổi việc luôn rồi nên đành làm giúp việc ở đây, đúng là đen đủi)
Diệc Thiên bật cười giơ tay đến
"Còn tôi là Lăng Diệc Thiên, bạn thân của Thuần Dương, rất vui được biết cô"
Cô ngẩn nhìn Diệc Thiên liền có chút rung động, anh thật dịu dàng, nụ cười anh như một tia nắng ấm áp của thiên thần giơ tay đến chào đón cô khiến cô đỏ mặt giơ bàn tay run run ấy lên mà lấp mấp
"Tôi...tôi...cũng rất vui được biết anh"
Cô nắm lấy bàn tay mềm mại của Diệc Thiên bắt tay cảm nhận ngẫm nghĩ
( Tay anh ấy mềm thật, thích quá à)
Diệc Thiên có chút ngạc nhiên rồi rút tay mình ra mỉm cười nói tiếp
"Hân hạnh được làm quen, tôi có thể gọi cô là...Hiểu Nhiên được không?"
Cô vui mừng gật đầu lia lịa
"Được...được mà"
Diệc Thiên cũng bật cười
"Vậy...cô gọi tôi là Diệc Thiên cũng được, chúng ta cũng xem nhau như bạn bè"
Cô ngạc nhiên rồi mừng rỡ
(Không ngờ có thể được làm bạn với anh ấy, đúng là phúc lợi mà)
Hiểu Nhiên đứng dậy cúi đầu
"Hôm nay thật sự cảm ơn anh rất nhiều, nếu không nhờ anh thì tôi đã bị ba cô gái kia đánh bầm dập rồi"
Diệc Thiên nghiêng nhẹ đầu nói
"Không có gì, chuyện nên làm mà"
Rồi anh lại tiếp lời
"Vậy...tôi đi đây, không làm phiền cô nữa"
Cô gật đầu mỉm cười
"Vâng"
Anh đi mất, cô nắm chặt lòng bàn tay mình giơ lên nhìn hạnh phúc lẩm bẩm, đắm chìm trong cảm xúc
"Bàn tay mình vừa được anh Diệc Thiên nắm lấy, thật là hạnh phúc quá đi"
Cô nhảy tung tăng thì Tiểu Mễ bên ngoài đi vào hỏi
"Hiểu Nhiên, cô sao rồi?"
Hiểu Nhiên ngừng tăng động rồi nhìn Tiểu Mễ mỉm cười
"Tôi không sao, vết thương cũng nhẹ mà"
Tiểu Mễ đi đến cúi đầu áy náy
"Thật sự rất cảm ơn cô vì cô là người duy nhất đã đứng ra bảo vệ tôi"
Hiểu Nhiên nắm lấy hai vai Tiểu Mễ mỉm cười nhẹ
"Không có gì, từ nay về sau bọn họ chắc chắn không dám ức hiếp cô, cứ tin tôi"
Tiểu Mễ gật đầu cười thì Hiểu Nhiên nói tiếp
"À...chúng ta xem nhau là bạn được không? Dù gì tôi vào đây cũng không có ai quen biết để trò chuyện"
Tiểu Mễ gật đầu
"Được thôi, nếu cô thắc mắc gì thì cứ hỏi tôi"
Trên dãy hành lang, Hiểu Nhiên quay sang nhìn Tiểu Mễ đang đi cạnh mình hỏi
"Tiểu Mễ, cô làm ở đây bao lâu rồi?"
Tiểu Mễ trả lời
"Đã ba tháng rồi"
Hiểu Nhiên lại thắc mắc
"Vậy cô làm sao lại muốn vào đây làm?"
Ánh mắt Tiểu Mễ chợt buồn lặng xuống, cô nói
"Thật ra mẹ tôi đang bị bệnh nặng ở bệnh viện nên cần rất nhiều tiền điều trị. Chính vì điều đó nên tôi mới vào đây làm"
"Ra vậy"
Hiểu Nhiên nói liền ngẫm nghĩ
( Hoàn cảnh của Tiểu Mễ thật đáng thương)
Rồi cô nắm lấy hai tay Tiểu Mễ nói tiếp
"Tiểu Mễ, sau này nếu cần giúp đỡ cô cứ nói với tôi, tôi rất sẵn lòng"
Tiểu Mễ mỉm cười
"Hiểu Nhiên, cô đúng là người tốt, nhưng
sao cô lại vào đây làm thế?"
Hiểu Nhiên chợt gượng gãy nhẹ mặt mình hướng nhìn chỗ khác
"À cái này...nói ra có chút xấu hổ nên..."
Tiểu Mễ mỉm cười
"Không sao đâu, cô không nói cũng được"
Hiểu Nhiên gật đầu cười tươi
"Ừm"
Tại phòng khách, Tư Diệp vừa về mất thì Diệc Thiên bước vào phòng khách nhìn Thuần Dương cười hỏi
"Cậu quay lại với Tư Diệp tiểu thư rồi à?"
Thuần Dương mỉm cười
"Ừ, tớ đã cho cô ấy một cơ hội, vì vốn dĩ tớ không thể buông bỏ Tư Diệp được"
Diệc Thiên ngồi lên ghế mỉm cười nói tiếp
"Vậy cũng tốt rồi, ra cậu vẫn còn rất yêu Tư Diệp "
Thuần Dương bật cười nhẹ rồi hỏi
"Cậu đưa nhỏ giúp việc kia đi băng vết thương rồi à?"
Diệc Thiên bật cười, tay vuốt nhẹ cằm mình ngẫm nghĩ nói
"Ừ, đúng là có chút ngạc nhiên, Hiểu Nhiên cô ấy là một cô gái tốt, lại dám bảo vệ người khác để bản thân bị đánh như vậy"
Thuần Dương đứng dậy tiếp lời
"Cô ta mà tốt gì? Là một con ngốc thì có"
Diệc Thiên ngạc nhiên hỏi
"Thuần Dương, trông cậu rất quan tâm Hiểu Nhiên"
Thuần Dương nheo này khó hiểu
"Quan tâm gì chứ?"
"Cậu còn nhớ cả họ tên một người hầu thì chắc là không đơn giản rồi, vì các người hầu khác cậu có nhớ tên ai đâu?"
Diệc Thiên nói, Thuần Dương bật cười nhẹ
"Không, tôi và cô ta ban đầu có chút rắc rối"
( Phải rồi, cô ta là người giúp mình khi mình nằm say trên đường mà, không nhớ tên mới lạ)
Rồi anh quay lại nhìn Diệc Thiên tiếp lời
"Mà cậu qua đây không đơn giản chỉ để chơi thôi đúng không?"
Diệc Thiên bật cười nhẹ
"Có chút rắc rối ở công ty nên qua đây gọi cậu thôi"
Rồi Thuần Dương nheo mày
"Nếu là vậy sao không nói sớm hơn"
Diệc Thiên bĩu môi xòe hai tay vô tội
"Ai nào biết, tôi không nỡ phá hoại thời gian hạnh phúc của cậu và Tư Diệp tiểu thư lúc nãy đó đấy chứ, mà vấn đề cũng không lớn lắm nên tôi định nói cho cậu biết sau"
Rồi Diệc Thiên đứng dậy rồi lại hỏi
"Cậu tính bao lâu nữa cầu hôn Tư Diệp tiểu thư, hai người quen nhau 5 năm rồi mà"
Thuần Dương ngẫm nghĩ, ánh mắt có chút lưỡng lự vì đáng lẽ hôm ở nhà hàng đó anh đã định cầu hôn cô, cuối cùng lại thấy cô phản bội mình nên bây giờ anh có chút bất an liền nói
"Tôi sẽ chờ một cơ hội thích hợp khác, với lại bây giờ tớ và Tư Diệp vừa giải hòa nên không tính tới chuyện này"
"Vậy à..."
Diệc Thiên nói rồi bước đi giơ tay mình lên
"Vậy tớ về đây, tớ còn chuyện cần giải quyết a"
Nói xong Diệc Thiên đi mất, Thuần Dương đứng ngẫm nghĩ
(Hiện tại Tư Diệp lâu lắm mới ở bên cạnh mình thế này, về chuyện cầu hôn có lẽ sẽ đợi thời gian thích hợp sau)