...
"Cũng được, nhưng trước khi đi, anh có đôi lời muốn nói"
Câu nói của Diệc Thiên chợt buông xuống làm Lăng Nhất ngạc nhiên.
Khi mọi khách mời đang vây quanh đứng nhìn cả năm người. Diệc Thiên đã quay sang Hiểu Nhiên một cách kì lạ, rồi nhìn mọi người có mặt ở đây lên tiếng:
"Tôi đã muốn nói điều này từ rất lâu, có một cô gái đã cho tôi thấy sự tốt bụng và lương thiện, cô ấy đã dạy tôi cách xua tan mọi mệt mỏi và muộn phiền của cuộc sống, đối với ai khác cô ấy có thể chỉ là một bông hoa nhỏ bé giữa chốn đông người, nhưng đối với tôi cô ấy là ngôi sao sáng nhất của buổi tiệc cưới ngày hôm nay, và sau bấy lâu dự định của bản thân, hôm nay tôi quyết định bày tỏ thật lòng mình với cô ấy một cách đúng đắn nhất"
Lúc này Thuần Dương chợt quay lại nhìn Diệc Thiên một cách ngỡ ngàng, lòng bồn chồn sự lo âu vì cũng đoán ra được Diệc Thiên sắp định bày tỏ với ai đó, và điều anh không mong muốn nhất đó lại là cô. Và rồi cũng như điều anh lo sợ, Diệc Thiên chợt nắm lấy tay Hiểu Nhiên lên trong khi cô đang ngơ ngác không hiểu chuyện, anh khẽ nhìn cô nói:
"Thật ra anh đã từ lâu muốn nói với em câu này, anh rất thích em, em có chấp nhận làm bạn gái anh không?"
"Ơ..."
Hiểu Nhiên sực ngẩn ngơ, Thuần Dương liền cao mày đi đến lên tiếng:
"Lăng Diệc Thiên, ai cho phép cậu tỏ tình công khai trước lễ cưới của tôi?"
Anh đi đến giật tay Hiểu Nhiên ra khỏi tay Diệc Thiên, không do dự nhìn cô tiếp lời
"Tôi không cho phép hai người đến bên nhau vì...vì tôi cũng thích em"
Đột nhiên cả khách mời của lễ cưới nhìn nhau trầm trồ, Hiểu Nhiên lại thêm một pha đơ mặt mấp môi hỏi
"Khoan đã, hai người đang nói gì vậy? Đây là thật hay là giả vậy?"
Diệc Thiên đáp
"Lễ cưới này của Thuần Dương và Tư Diệp là giả nhưng lời nói và tình cảm của anh dành cho em là thật"
Thuần Dương cũng tiếp đáp
"Anh cũng vậy, ngay từ đầu anh không hề yêu Tư Diệp, anh mới chợt nhận ra bản thân mình, người anh thích chính là em"
"Nhưng tôi..."
Hiểu Nhiên lấp mấp
Lúc này cả bầu không khí quanh cô thật choáng ngợp, trước mặt cô là hai chàng trai có tỉ lệ nhan sắc cao lại mang danh thế giàu có nhất bậc thành phố, xung quanh là mọi người đang đứng che miệng mình không ngừng bàn tán qua lại.
Cô bắt đầu choáng váng vì tình cảnh không biết đây là mơ hay là thật, tự hỏi có phải do vết cắt đang chảy máu khiến bản thân cô bắt đầu cảm thấy cơ thể mất tỉnh táo thế này hay không?.
Cô mấp môi
"Nhưng...nhưng tôi..."
Thuần Dương cao mày hỏi
"Em mau trả lời đi, giữa tôi và Diệc Thiên em chọn ai?"
Cô bất giác bình tĩnh, tự cảm nhận nơi đáy lòng mình, rõ ràng mọi thứ đau buồn và phiền muộn đều đến từ anh, thế lí nào cô lại chọn anh trong khi Diệc Thiên lại là người ấm áp và tâm lí, vừa dịu dàng lại rất thấu hiểu. Thấy ánh mắt cô bắt đầu chuyển sang nhìn Diệc Thiên thì anh đã có chút bất an, nhưng điều đó đã xảy ra trước mắt, cô đã tiến tới Diệc Thiên trước mặt anh và nói:
"Anh Diệc Thiên, thật ra em cũng thích anh từ cái ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt, dù bản thân em biết mình không xứng với anh nhưng em muốn anh biết tình cảm bấy lâu nay của mình"
Chợt Diệc Thiên dần bật vui mừng, anh ôm lấy cô vào lòng rồi đáp
"Thật tốt quá, anh cũng vậy"
Nhìn thấy màn cảnh cô ôm Diệc Thiên trước mặt, anh như không còn chút tâm trí nào mà quay lưng đi trong lẳng lặng trước bao người hướng nhìn. Bóng lưng anh càng dần càng đi xa, ánh mắt đạm sầu đến cùng cực. Vì ngay từ đầu anh đã biết cô sẽ không hề chọn mình, cũng biết cô có tình cảm với Diệc Thiên từ rất lâu. Chỉ vì thấy Diệc Thiên đang tỏ tình với người mình thích mà tâm tư lại khó chịu đến mức đi đến bộc lộ hết tất cả, để rồi cuối cùng lại rời đi như một kẻ thừa.
Buổi tiệc cưới cũng kết thúc, mọi người đều giải tán mà ra về mất dần. Tư Diệp vẫn còn ngồi ở đó với ánh mắt mơ hồ. Tiểu Huyên và Tiểu Nhã thì cố lây người cô trấn an.
Dù biết chuyện của Tư Diệp đã không thành, Tiểu Huyên vẫn an ủi cô lên tiếng
"Tư Diệp, mặc kệ Phó Thuần Dương đi, không có anh ta vẫn còn có người khác mà, cô đừng luyến tiếc nữa"
Tiểu Nhã cũng tiếp lời
"Phải đó, đặc biệt còn có hai bọn tôi bên cạnh, bọn tôi đưa cô về băng vết thương trên tay nhé"
Bỗng Lăng Nhất bước chân đến, anh khuỵu chân xuống trước mặt Tư Diệp, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay bị thương của cô lên vừa băng lại vừa nói
"Mặc dù tôi đã giúp cô nhưng kết quả vẫn không theo ý muốn, Tư Diệp trở về nhà thôi"
Tư Diệp nhìn anh cắn răng quát
"Tránh ra, chắc anh bây giờ đang rất vui và cười nhạo tôi"
Rồi cô ta đứng dậy nói
"Cho dù có phải cố gắng cả đời thì tôi nhất định không bao giờ thay đổi ý định với Thuần Dương đâu"
Sau đó cô ta bước đi dần thì Tiểu Huyên và Tiểu Nhã vội đuổi theo gọi lớn:
"Khoan đã Tư Diệp, chờ bọn tôi với"
Bóng lưng ba cô gái đi mất, Lăng Nhất thở dài lẩm bẩm
"Đến bây giờ cô ta vẫn không chịu buông thì mình cũng phục"
...
Tại Phó Gia, màn đêm bắt đầu dần buông xuống, Thuần Dương trở về nhà trong tình trạng nồng nặc mùi rượu.
Chợt thấy anh vừa bước vào cửa, Tư Diệp đã vội đi đến nắm lấy tay anh nói
"Thuần Dương, anh đã đi uống rượu sao? Để em đưa anh lên phòng"
Anh phất tay cô ra lảo đảo bước đi
"Mau biến khỏi...mắt...t...tôi đi"
Cứ thế anh bước chân lên bậc thang thì Tư Diệp nhìn anh đi mất.
Vừa mở cửa phòng mình, anh đã bước vào trong rồi vấp phải vật cản dưới chân mà ngã sấp mặt xuống sàn. Căn phòng bừa bộn vô cùng, từ khi Hiểu Nhiên đi đã không có ai bước vào đây dọn dẹp nữa, đến mức sách trên tủ và đồ vật trên bàn cũng rơi xuống sàn không ai nhặt lên. Anh cố ngồi dậy dựa lưng vào thành giường. Khuôn mặt đỏ bừng say rượu đến kiệt quệ.
Lại nâng chai rượu trên tay lên rồi nốc một hồi, sau đó tự nhiên nôn thốc lên sàn nhà mà ngã lăn ra nằm nhắm lịm mắt ngủ đi mất.
"Thuần Dương, em có pha nước chanh cho anh tỉnh rượu đây"
"Cạch" tiếng cánh cửa phòng bỗng bật mở. Tư Diệp bước vào trong, thấy cảnh tượng trước mặt cô không thể nào chịu nổi mà nhăn mặt nghĩ:
(Mình thật không ngờ Thuần Dương lại vì con nhỏ đó mà uống nhiều rượu đến vậy, nếu mình biết trước cô ta là mối hiểm họa thì đã không để cô ta ở Phó Gia lâu thế này)
Sau đó Tư Diệp vội xuống lầu bảo người hầu lên dọn dẹp.
...
Sáng hôm sau anh mở mắt dần trên chiếc nệm ấm. Bật ngồi dậy bước ra khỏi giường với thân thể đầy mùi rượu. Tư Diệp bước vào, trên tay là một tô cháo nóng mỉm cười nói
"Thuần Dương, em đã nấu cháo cho anh rồi, em đút anh ăn nhé"
Anh không trả lời, đi lại mở tủ áo mình lấy ra một bộ đồ thì Tư Diệp lại hỏi
"Anh định đi đâu vậy?"
Anh cởi cúc áo mình rồi mặc vào chiếc áo khác thì Tư Diệp đặt tô cháo lên bàn, đi lại gần anh hỏi
"Em đang hỏi anh đấy, sao anh không trả lời?"
Vừa gài xong cúc áo, anh quay vào hỏi:
"Chiếc cà vạt màu đỏ của tôi đâu rồi?"
Tư Diệp đáp
"À, cờ vạt của anh em đã nhờ người lên lấy và đem giặt rồi, bên trong tủ còn nhiều cái lắm đấy"
"Tôi không cần"
Anh bật nói thì Tư Diệp ngạc nhiên. Anh vênh mặt tiếp lời
"Tôi chỉ cần chiếc cờ vạt đó, cô mau gọi người mang lên cho tôi đi"
"Nhưng nó vẫn còn ướt mà"
Tư Diệp đáp thì anh lướt qua cô không vui nói
"Tôi không cần biết"
( Đó là quà cô ấy tặng mình hôm sinh nhật, mình không thể không dùng nó được)
Bước xuống phòng giặt, anh lục tung rổ quần áo bẩn lên khiến Tiểu Mễ đứng gần đó ngạc nhiên hỏi
"Chủ nhân, ngài
đang làm gì vậy? Số quần áo đó đều bẩn cả rồi"
Chợt anh dừng lại, lấy trong rổ ra một chiếc cà vạt màu đỏ rồi mỉm cười nhẹ khiến Tiểu Mễ khó hiểu. Bỗng anh quay qua nhìn cô hỏi
"Cô đi làm cùng Hiểu Nhiên phải không? Tôi muốn biết địa chỉ nơi làm việc đó"
"Ơ..."
Tiểu Mễ bật ngạc nhiên
...
Buổi tối đến, Hiểu Nhiên đang đứng phục vụ ở một bàn khách
"Quý khách vừa gọi bánh quy nhỉ? Xin hỏi anh có gọi thêm nước không?"
Vị khách lắc đầu thì cô gật đầu đáp
"Vâng, tôi sẽ mang ra ngay"
Chợt cánh cửa vừa mở, Thuần Dương bước vào nhìn xung quanh các bàn ăn uống có vô số các nhân viên hầu nữ khác, trên tay anh là một bó hoa hồng đỏ thì một cô gái đi lại lên tiếng:
"Xin hỏi quý khách đến một mình ạ?"
Anh gật đầu thì được mời vào một bàn trống gần đó. Vừa cầm thực đơn lên nhìn một hồi lâu thì cô nhân viên hầu nữ lại hỏi
"Anh đã chọn được món chưa ạ?"
Anh hỏi ngược lại
"Ở đây có cô gái nào tên Bạch Hiểu Nhiên không?"
Cô ta ngạc nhiên
"Xin hỏi anh cần tìm cô ấy làm gì?"
Thuần Dương đáp
"Tôi chỉ muốn hỏi vậy thôi, tôi là bạn của cô ấy"
Cô nhân viên cười đáp
"Vâng, ở quán chúng tôi đúng thật là có người tên Hiểu Nhiên"
Anh liền đứng dậy, đưa bó hoa hồng của mình cho cô nhân viên rồi nói
"Vậy thì giúp tôi mang bó hoa này tặng cô ấy, bây giờ tôi có việc gấp nên phải đi rồi"
Vừa dứt lời anh quay lưng mở cửa đi mất khiến cô nhân viên khó hiểu.
Đúng lúc ấy Hiểu Nhiên vừa đi ra tiếp bàn thì cô gái kia mang bó hoa đi đến cô lên tiếng
"Hiểu Nhiên"
Cô ngạc nhiên thì cô gái kia đưa bó hoa lên tay cô cười nói
"Có người gửi tặng cô đấy, là một người vô cùng đẹp trai"
Hiểu Nhiên ngạc nhiên nhận lấy bó hoa trơ mặt hỏi
"Ơ...nhưng là ai mới được?"
Cô gái kia lắc đầu đáp
"À tôi cũng không biết, cách ăn mặc và dáng vẻ anh ta rất thời thượng nên tôi đoán chắc là một doanh nhân"
Hiểu Nhiên mỉm cười
"Được rồi cảm ơn cô"
Hơn 10 giờ tối, thấy Hiểu Nhiên ôm một bó hoa hồng thì Tiểu Mễ ngạc nhiên hỏi
"Hiểu Nhiên, bó hoa này đâu ra vậy?"
Hiểu Nhiên lắc đầu
"Tôi cũng không biết, có người đã gửi nhân viên khác đưa cho tôi"
Tiểu Mễ tiếp lời
"Có khi nào là Lăng thiếu gia không?"
"Ý cô là anh Diệc Thiên?"
Hiểu Nhiên bật hỏi thì Tiểu Mễ gật đầu nói
"Không phải anh ấy thì còn ai nữa, hai người bây giờ là một cặp rồi mà, ghen tỵ quá đi"
Hiểu Nhiên mỉm cười nhẹ
"Chắc vậy rồi"
Lăng Nhất cũng đứng gần đó, thấy Hiểu Nhiên đang ôm một bó hoa hồng mà tâm trạng vô cùng vui vẻ. Anh mỉm cười nhẹ dưới môi, lòng vô cùng tiếc nuối vì đã đến sau anh trai mình một bước.
Tối hôm ấy vừa trở về căn hộ, sau khi đã tắm rửa sạch sẽ và đứng trước chiếc gương lớn. Lăng Nhất cúi người sờ tay lên mặt mình, bắt đầu tháo từng chiếc khuyên ở hai bên mép tai đặt xuống bàn. Cũng vừa sờ lên mặt tháo các viên cườm nhỏ đã đính lên cằm và trán bấy lâu như sở thích.
Mái tóc trắng đã bắt đầu mọc các sợi tóc đen ở đỉnh đầu mà chưa kịp nhuộm lại. Thay vào đó anh lại tự mình lấy một hộp thuốc nhuộm có sẵn trong tủ, tự mình pha và nhuộm lấy từng nhúm tóc trên đỉnh đầu thành mau đen xen kẻ màu trắng.
Sau một tiếng trôi qua thì trước gương là một chàng trai hoàn toàn khác biệt. Anh mỉm cười nhẹ dưới môi, vì kể từ đây anh hoàn toàn đã thay đổi bản thân mình.
Hôm sau vừa bước vào quán cafe, ai nấy đều nhìn anh một cách trầm trồ và hết sức ngạc nhiên. Anh bước dọc qua các nữ nhân viên đang che miệng mình xì xào thì Tiểu Mễ cũng to mắt mà nhìn anh bước lại gần. Anh giơ tay lên mỉm cười nói
"Chào buổi tối, Tiểu Mễ"
Tiểu Mễ to miệng hỏi
"Ơ...anh anh...anh là Lăng Nhất?"
Lăng Nhất nghiêng đầu cười trả lời
"Không phải tôi thì là ai"
Tiểu Mễ không tin vào mắt mình lại hỏi
"Sao tự dưng anh lại thay đổi quá vậy? Mới hôm qua vẫn còn là..."
"À đột nhiên tôi có chút chán phong cách cũ nên thay đổi diện mạo một chút thôi"
Anh đáp thì Tiểu Mễ chụm hai tay mình lại nói
"Sau khi thay đổi như này thì nhìn anh rất giống Diệc Thiên thiếu gia, y hệt luôn chỉ là khác ở phần tóc thôi"
Lăng Nhất bật cười
"Vậy à"
Sở dĩ anh để tóc xen kẻ hai màu như vậy là vì không muốn giống Diệc Thiên từ đầu tới cuối. Dù bản thân có muốn để lại tóc đen hoàn toàn cũng không làm được.
Bên trong quầy pha chế, Lăng Nhất đi vào thì thấy Hiểu Nhiên đang cúi mắt xuống bàn làm nước. Anh lên tiếng gọi
"Hiểu Nhiên"
Cô ngẩn mặt nhìn anh, lại càng sực ngạc nhiên hơn mà trơ mắt nhìn diện mạo mới của Lăng Nhất.
"Ơ...Lăng Nhất, là anh sao?"
Anh tiến tới cười đáp
"Thật tốt vì cô còn nhận ra tôi"
Cô mỉm cười
"Sao lại không? Mà sao hôm nay anh thay đổi phong cách vậy? Khuyên tai đâu cả rồi?"
Anh đáp
"Tôi không thích mang nữa nên bỏ vào tủ rồi, cô thấy bây giờ tôi như thế nào?"
Cô bật cười
"Trông anh có vẻ lịch thiệp hơn hẳn đấy, mà tôi vẫn có chút không quen mắt với diện mạo mới này của anh"
Lăng Nhất bật cười nhẹ, tay vuốt tóc mái nói
"Tôi vốn dĩ định để lại màu tóc đen hoàn toàn, nhưng..."
Cô bật cười tiếp lời
"Dù anh để kiểu nào cũng rất hợp mà, tôi tự hỏi nếu anh để lại tóc đen thì tôi có nhận ra anh và anh Diệc Thiên không nữa?"
Lăng Nhất chợt buồn nhẹ thì Hiểu Nhiên lại hỏi
"Mà phải rồi, từ hôm xảy ra chuyện ở lễ cưới...Tư Diệp vẫn ổn chứ?"
Lăng Nhất ngạc nhiên trả lời
"À...cô ta lại trở về Phó Gia rồi, tôi nghe nói vậy, có vẻ như bây giờ vẫn ổn"
Hiểu Nhiên cười nhẹ, ánh mắt như nhẹ lòng hẳn. Anh bật hỏi
"Hiểu Nhiên, kể từ khi ngày đó tới giờ, cô đã chuyển đến Lăng Gia ở rồi à?"
Cô gật đầu
"Đúng vậy, anh Diệc Thiên đã đón tôi về sống cùng vì anh ấy không yên tâm tôi sống một mình ở nhà như vậy, hơn nữa có dì quản gia cũng rất tốt"
Lăng Nhất cười nhẹ yên tâm rồi quay lưng nói
"Vậy tốt rồi, nếu có gì không vui cô cứ nói tôi, tôi có thể giúp"
"À được"
Cô ngạc nhiên đáp thì Lăng Nhất đã đi ra ngoài mất