Một lát sau tại bệnh viện, Diệc Thiên và Hiểu Nhiên vội chạy vào thì đã thấy Tư Diệp ngồi gục mặt một mình ở hàng ghế đằng xa. Bước chân đến anh vội hỏi
"Thuần Dương sao rồi? Cậu ta ở phòng nào?"
Tư Diệp ngẩn mặt nhìn anh, hai bầu mắt đã khóc đến sưng húp và kém sắc.
Khi cô ta đưa hai người đến trước một căn phòng, vừa mở cửa Hiểu Nhiên và Diệc Thiên không thể ngờ được trước mặt mình là một cơ thể bị bầm dập và xay xát được băng khắp nơi trên người, đôi mắt anh cũng được băng lại nằm bất tỉnh ở giường.
Hiểu Nhiên bật sốc, tay giơ lên che miệng mình run rẩy lấp mấp
"Không...không thể nào"
Cô đi đến chiếc giường đó, nhìn Thuần Dương đã nhắm mắt bất động mà lòng bồn chồn lo lắng nghĩ
(Không ngờ chỉ mới cái hôm ở buổi tiệc cưới đến giờ không gặp nhau mà anh ta đã trở nên như thế này, nhìn thấy anh ta ra nông nổi như vậy tại sao mình lại cảm thấy đau lòng chứ?)
Thấy người Hiểu Nhiên bắt đầu bật run lên vì lo lắng, Diệc Thiên quay sang nhìn Tư Diệp liền hỏi
"Cậu ta sao rồi? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Tư Diệp cúi mặt đáp
"Người ta phát hiện Thuần Dương đã lái xe lao xuống vách núi, xe thì bị nổ tung nhưng rất may anh ấy đã nhanh chóng phóng ra khỏi chiếc xe đó trong chớp nhoáng, tiếc thay thân thể lại đáp trúng cành cây từ trên cao cho nên toàn thân bị thương nặng bầm dập, anh ấy hôn mê đến nay đã ba ngày rồi"
Diệc Thiên bật sửng sờ, Hiểu Nhiên thì lại bật khóc nói
"Tại sao anh ta lại thành ra như thế này chứ?"
Diệc Thiên dù bản thân cũng rất sốc nhưng vẫn cố bình tĩnh tiến lại ôm lấy đầu Hiểu Nhiên vào lòng mình an ủi
"Hiểu Nhiên, bình tĩnh nào, anh tin chắc Thuần Dương không sao cả"
Đột nhiên ông bác sĩ mở cửa bước vào thì Hiểu Nhiên đã vội đi lại ông ta lên tiếng hỏi
"Bác sĩ, anh ấy có sao không? Tại sao lại trông nghiêm trọng thế này?"
Ông bác sĩ thở dài đáp
"Xin mọi người hãy bình tĩnh, do anh ta lúc lao xuống vách núi đã hứng chịu mọi vật cản phía dưới và toàn thân có vẻ không lành lặn, nhưng rất may tính mạng vẫn còn giữ được, về phần mắt của anh ta hình như có chút vấn đề vì va chạm phải vật nào đó lúc bị tai nạn, cho nên..."
Tư Diệp bỗng nheo mày kích động nói lớn
"Thế thì ông mau tìm cách chữa cho anh ấy đi chứ, vì anh ấy là chồng sắp cưới của tôi, nếu anh ấy có mệnh hệ gì thì cái bệnh viện của ông có đền nổi không hả?"
Vị bác sĩ lắc đầu
"Xin cô hãy bình tĩnh, bây giờ chỉ có thể theo dõi tình trạng của anh ta thôi,ngoài ra tôi không còn cách nào khác"
Vừa dứt lời ông bác sĩ đã quay lưng bước ra ngoài mất để lại một căn phòng vắng lặng.
Hiểu Nhiên bước chân đến gần giường Thuần Dương đang nằm, nhẹ nhàng sờ tay lên cơ thể trầy xước của anh mà nghẹn ngào
(Đồ ngốc, anh đã làm gì để bây giờ phải ra nông nổi thế này?)
Tư Diệp chợt đi đến phất tay cô ra không vui nói
"Anh ấy có ra sao cũng không cần cô quan tâm, đừng có ở đây giả vờ khóc lóc nữa"
Diệc Thiên cao mày đi đến lên tiếng
"Tư Diệp, đây là bệnh viện và Thuần Dương đã trở nên thế này, cô còn tâm trí để gây chuyện sao?"
Tư Diệp nhăn mặt trỏ tay vào Hiểu Nhiên tức giận nói lớn
"Hừ, là ai đã làm anh ấy ra thế này hả? Là cô ta, chính cô ta là nguyên nhân khiến anh ấy không ăn không uống, lúc nào cũng trở về nhà trong tình trạng say rượu, lúc nào anh ấy cũng nhắc tên cô ta trong nhà, trong khi cô bây giờ lại sống an nhàn ăn mặc sung sướng ở nhà họ Lăng thì quan tâm đến anh ấy làm gì chứ? Mau cút đi"
Hiểu Nhiên chợt sửng sờ lấp mấp
"Tôi..."
Bỗng Diệc Thiên kéo tay cô nói
"Hiểu Nhiên, chúng ta về thôi, tạm thời chỉ có thể để Thuần Dương cho Tư Diệp chăm sóc"
Sau đó anh đưa cô đi mất. Khi cánh cửa phòng bệnh đóng lại, Tư Diệp nhìn Thuần Dương bật khóc nức nở lẩm bẩm
"Thuần Dương, anh tỉnh lại đi, em thật sự rất lo cho anh"
...
Buổi tối, Hiểu Nhiên ngồi bên trong căn phòng vắng lặng, cô nghẫm nghĩ về anh và không thể hiểu được cảm giác đang khó chịu dồn dập trong lồng ngực của mình lúc này, càng không thể hiểu lời Tư Diệp đã nói có thật hay không?
Cô lẩm bẩm tự hỏi:
"Phó Thuần Dương, anh ta thật sự yêu mình sao?"
Cô chợt nhận ra mình chưa bao giờ nghĩ về anh, càng không quan tâm đến cảm giác của anh, dù bây giờ cô và Diệc Thiên đã ở bên nhau như vậy nhưng trong lòng vẫn muốn được quay về Phó Gia làm việc, vẫn muốn được nghe anh sai bảo mỗi ngày. Nhìn thấy anh ra nông nổi trên giường bệnh, thân xác đầy vết thương thì không hiểu sao lại cảm thấy đau lòng.
"Két"
Bỗng tiếng cánh cửa bật mở, cô ngạc nhiên ngẩn nhìn thì Diệc Thiên đã mở cửa phòng cô, anh đứng nhìn cô rồi hỏi
"Hiểu Nhiên, em vẫn còn bận tâm chuyện Thuần Dương sao?"
Cô im lặng, anh tiến tới ngồi cạnh cô bên giường mỉm cười nói
"Thật may vì Thuần Dương vẫn còn sống, anh cũng rất lo cho cậu ấy giống như em vậy"
Cô lên tiếng hỏi, ánh mắt trầm tư nhìn xuống đất
"Anh Diệc Thiên, sao anh ấy lại mất cẩn thận như vậy? Là do lỗi của em sao?"
Diệc Thiên ngạc nhiên đáp
"Không, không phải lỗi của em, dù Tư Diệp có nói vậy nhưng em cũng đừng để trong lòng, cô ấy vốn là người hay khó chịu với người khác"
Rồi anh xoa đầu cô tiếp lời
"Cũng muộn rồi, em ngủ đi"
"Vâng"
Cô đành gật đầu thì anh đã tiến tới hôn nhẹ vào má cô khiến cô ngạc nhiên, sau đó anh đứng dậy nói
"Anh sẽ đến bệnh viện xem tình trạng của Thuần Dương thường xuyên, em đừng lo"
Dứt lời anh bước ra ngoài đóng cửa lại mất. Cô liếc mắt ra ô cửa sổ gần đó, tâm tư vẫn bất an ngẫm nghĩ:
(Không biết Phó Thuần Dương có sao không nhỉ? Sao mình lại thấy lo thế này?)
...
Vài tuần sau, tại bệnh viện.
Tiếng "tút tút" quen thuộc trong phòng hồi sức vang lên liên hồi. Thuần Dương nheo trán mình, tay chân bắt đầu run lẩy mẩy một cách kì lạ.
Giấc mơ ấy lại bắt đầu xuất hiện, một cậu bé tầm 12 tuổi vẫn còn rất hồn nhiên vui vẻ sau khi từ trường học trở về nhà. Trên tay cậu là bảng bằng khen thành tích top nhất của cuộc thi hội họa vẽ tranh ở trường và quyết định sẽ đi khoe với mẹ mình nên vô cùng hưng phấn.
"Mẹ ơi, con vừa đạt được giải nhất cuộc thi vẽ đấy, mẹ..."
Khi cậu bé vừa vặn cánh cửa phòng mẹ mình ra, một cảnh tượng trước mắt đã làm cậu tái mặt đi rơi cả bảng giấy khen ấy xuống đất.
"Ư...hơ..."
Cậu bé to mắt nhìn một người phụ nữ đang treo cổ trước mặt mình, mái tóc dài đen mượt đang đung đưa theo cơn gió lướt qua từ cửa sổ, dưới khóe miệng người phụ nữ vẫn cười một cách quái dị. Lúc này hai đôi chân cậu như ngã khuỵu xuống mà mấp môi gọi
"M...mẹ..."
"Bịch bịch bịch"
Bỗng tiếng bước chân của hai người giúp việc kèm theo tiếng cười đùa tám chuyện của họ dần đi đến. Một cô giúp việc giơ bàn tay mình lên khoe khoang nói
"Cô nhìn chiếc nhẫn của tôi xem, hôm qua anh ấy đã cầu hôn tôi đấy"
Cô gái kia cũng chụm hai tay mình lại ngưỡng mộ
"Ôi ghen tỵ quá, tôi ước gì mình cũng được cầu hôn giống như cô a"
Nghe vậy cô gái kia che miệng mình bật cười đáp
"Hahaha cô sẽ được như ý thôi"
Khi nhìn thấy cậu đang ngồi bẹp dưới sàn trên hành lang trước cửa phòng mẹ mình. Đôi mắt cậu kinh hãi tột độ nhìn chằm chằm vào bên trong, thấy lạ hai người bèn đi đến bật hỏi
"Thiếu gia, ngài làm gì ngồi ở đây...vậy?"
Vừa nói, hai cô giúp việc ấy chợt ngẩn mặt lên nhìn bóng người lơ lửng trên trần nhà bên trong phòng liền tái mặt la lớn
"Á...phu nhân...phu nhân tự tử rồi"
Giấc mơ lại ùa về dù đã một thời gian không xuất hiện trở lại. Anh bật mở mắt, mồ hôi nhễ nhãi trên trán đang ướt đẫm. Vốn đã sốc vì cơn ác mộng này, anh lại thêm một pha giật mình vì cơn đau ở hai mắt mà bật rên nhăn nhó:
"Ư...ưm"
Anh nheo trán mình, tay sờ lên miếng vải băng ở mắt mà khó chịu nghĩ
(Cái gì vậy? Tại sao mắt mình lại được băng lại chứ? Chả thấy gì cả)
Sau đó anh cố ngồi dậy với cơ thể nặng trịch vẫn còn đau nhức và ê ẩm.
Một y tá đang chăm sóc anh liền thấy anh đã tỉnh lại và ngồi dậy nên vui mừng nói
"A...cuối cùng bệnh nhân này cũng tỉnh rồi, đợi một lát tôi sẽ gọi bác sĩ cho anh"
Sau đó cô ấy vội chạy ra ngoài tìm bác sĩ mất. Lúc này anh chợt bàng hoàng ngồi trên giường, tay sờ lên miếng băng trên mắt mà đau đớn tự hỏi
(Tại sao mình không thấy gì cả? Chuyện gì đã xảy ra vậy? Hai mắt mình nhói quá)
Khi bác sĩ vừa chạy vào, anh chỉ nghe mỗi tiếng động "bịch bịch" và "cạch cạch" bên tai dù không thấy được gì. Vị bác sĩ đứng bên cạnh liền lên tiếng
"Anh thấy trong người thế nào rồi? Anh cử động được chứ?"
Thuần Dương nheo trán mình, quay đầu theo hướng tiếng nói phát ra bật hỏi
"Ông là ai? Tại sao mắt của tôi phải băng lại chứ?"
Vị bác sĩ đáp
"Tôi là bác sĩ, bây giờ tôi sẽ tháo miếng vải băng này ra khỏi mắt cậu"
"Mau tháo nhanh đi, nó làm tôi thật sự khó chịu rồi đấy"
Anh cáo gắt nói thì ông ta lại đáp
"Được rồi"
Sau đó vị bác sĩ đưa tay đến tháo miếng vải băng ấy ra trong hồi hộp, cả cô y tá bên cạnh cũng thế.
Khi tấm vải dần được tháo xuống, đột nhiên đôi mắt anh trong thật mơ hồ không một chút cảm xúc. Anh sửng người, vì cho dù có mở mắt hay không mở thì xung quanh mình vẫn đều là một màu đen như mực. Anh nheo mày hỏi
"Này...sao tối quá vậy? Mau bắt đèn lên đi vì tôi không thấy gì cả"
Nghe vậy cô y tá ngạc nhiên bật nói
"Bác sĩ, hình như anh ấy
không thấy gì thì phải"
Vị bác sĩ lại hỏi
"Anh không thấy gì sao? Tôi là bác sĩ, người đang đứng trước mặt anh đây"
Thuần Dương bật sửng sờ, anh giơ tay lên khoảng không trước mặt mình, vẫn như cũ đôi mắt vẫn không cảm nhận được gì ngoài một màu đen phủ quanh.
"Tôi...tôi không thấy gì cả, mắt của tôi..."
Anh giơ hai tay lên xoa hai bầu mắt mình, sau đó mở ra nhưng vẫn là một màu đen tăm tối, cảm giác sợ hãi lại bắt đầu lấn tới, anh sợ bóng tối, anh bắt đầu hoang mang thì bác sĩ lại nói
"Anh nằm yên, tôi sẽ kiểm tra lại mắt của anh"
Thuần Dương cao mày liền hỏi lớn
"Tôi không phải bị mù rồi chứ? Ông mau kiểm tra lại đi"
"Anh hãy giữ bình tĩnh, hiện tại anh cảm thấy mắt mình thế nào? Có đau đớn gì không?"
Ông ta hỏi, anh vội hoảng trả lời
"Có hơi nhói một chút nhưng quan trọng là tôi chỉ thấy mỗi màu đen hệt như lúc nhắm mắt vậy, ông mau khám lại cho tôi nhanh đi"
...
Sau một hồi vị bác sĩ cũng bước ra ngoài mất, anh ngồi trầm tư một mình trên giường, tay sờ lên mắt mình nhớ lại lời bác sĩ đã nói lúc nãy.
Sau khi kiểm tra xong, ông ta thở dài lắc đầu nói
"Phó tiên sinh, tôi rất tiếc phải báo cho anh một tin buồn, sau khi kiểm tra ở giác mạc hai mắt của anh tôi phát hiện có vết xước, có lẽ trong lúc tai nạn mắt của anh đã va phải thứ gì đó nên đã ảnh hưởng đến dây thần kinh thị giác, anh có lẽ đã bị mù rồi"
Lúc này anh lẩm bẩm rồi bật cười nhẹ
"Mình mù rồi, ha"
Chợt Tư Diệp vừa chạy ập đến vì nhận được thông báo từ cuộc gọi của bệnh viện nói rằng Thuần Dương đã tỉnh lại. Cô mở cửa đi vào, thấy anh đang ngồi trên giường sờ tay vào mắt mình liền đi đến nắm lấy tay anh lên vui mừng nói
"Thuần Dương, em vừa nhận được cuộc gọi từ bệnh viện nói anh đã tỉnh lại và đã vội đến đây, em thật sự rất vui"
Chợt anh phất tay cô ra, sau đó nheo mày hỏi
"Tư Diệp, là cô sao? Cô đang đứng trước mặt tôi à?"
Bỗng Tư Diệp ngạc nhiên
"Thuần Dương, anh không thấy em sao? Em đang ở bên cạnh anh đây"
Nghe vậy anh im lặng, cô lại hỏi:
"Thuần Dương, có phải bác sĩ đã kiểm tra cho anh rồi phải không? Mắt của anh thế nào rồi?"
Anh bật cười nhẹ đáp
"Ha, cuối cùng ông trời cũng ứng nghiệm lời thề của tôi đã nói với cô, bây giờ tôi mù thật rồi"
"Cái gì?"
Tư Diệp bật sửng sốt nói lớn,nhìn anh nghiếng răng tiếp lời
"Anh nói anh mù rồi sao? Anh không thấy em sao? Em đang đứng trước mặt anh này, anh đừng đùa có được không?"
Cô ta giơ tay mình qua lại trước mặt anh thì anh cười nhạt nói
"Cô nhìn còn không thấy sao? Tôi chả thấy gì ngoài một màu đen cả, tại sao bây giờ cô còn dám xuất hiện trước mặt tôi?"
Chợt Tư Diệp đặt tay lên bụng mình đáp
"Nhưng em là vợ tương lai của anh mà, cả đứa bé trong bụng này nữa, nó sẽ là con anh..."
"Cô im đi"
Bỗng anh quát lớn khiến cô ta giật mình, anh nghiếng răng nói
"Đừng nhắc cái thai của người khác trước mặt tôi, cô muốn bao nhiêu tiền thì mới chịu rời khỏi Phó Gia đây, đừng nghĩ tôi không nói thì cô sẽ càng ngày càng lộng hành"
Tư Diệp bật khóc nức nở đáp
"Thuần Dương, anh không niệm tình chúng ta từng yêu nhau sao? Nếu bây giờ anh đuổi em đi thì ai sẽ chăm sóc cho anh chứ?"
Anh lạnh lùng nói
"Tôi không cần, Tư Diệp, cô đi đi"
Chợt Tư Diệp ngạc nhiên, anh tiếp lời
"Tôi đã niệm tình vì cô đang mang thai nên mới không áp bức cô rời khỏi Phó Gia, toàn bộ thẻ của tôi đều nằm ở hộp tủ trong phòng, cô muốn lấy bao nhiêu thì lấy rồi rời khỏi Phó Gia đi"
Cô nheo mày khó hiểu
"Tại sao anh có thể phũ phàng đuổi em đi như thế trong khi bản thân anh bây giờ không có ai để nương tựa chứ? Mấy ngày qua là em chăm sóc anh đấy, anh còn không biết ơn ngược lại muốn đuổi mẹ con em đi sao?"
Thuần Dương bật cười nhẹ, vẫn một mực từ chối
"Tôi không cần cô thương hại, tôi có ra sao cũng không cần cô chăm sóc, mau cút đi"
Lúc này Tư Diệp nheo mày nghĩ
(Phải rồi, bây giờ anh ta đã trở thành một tên mù lòa thì việc quản lý tập đoàn Phó Thị là điều không thể, sớm muộn gì nó cũng phá sản mà thôi thì việc gì mình phải ở đây chăm sóc một tên thiệt hại thế này chứ?)
Đột nhiên Tư Diệp thay đổi thái độ mình khoanh hai tay vênh váo nói
"Hừ, thật phí công tôi bám theo anh tới giờ này, cuối cùng bây giờ anh chỉ là tên phế nhân, anh mù rồi thì sớm muộn gì tập đoàn Phó Thị cũng phá sản"
Thuần Dương nheo mày hỏi
"Vậy ra trước giờ từ đầu đến cuối cô chưa bao giờ yêu tôi mà tiếp cận tôi chỉ vì tài sản sao?"
Tư Diệp bật đáp
"Đúng vậy, nhìn lại anh bây giờ xem, ngay cả mắt còn không thấy đường thì sẽ làm gì được nữa chứ"
Anh cắn răng gào lớn
"Cô mau cút khỏi mắt tôi ngay"
Cô ta cười lớn đắc ý
"Bây giờ anh chỉ còn một mình không ai nương tựa, sao không thử quỳ xuống cầu xin Lạc Tư Diệp tôi xem, biết đâu...tôi sẽ ở lại chăm sóc anh một cách chu đáo nhất"
Anh tức giận hơn gào thét
"Tôi không cần cô chăm sóc, đúng là Phó Thuần Dương tôi mù mới yêu phải loại đàn bà như cô, cô cút ngay cho tôi"
Anh xua tay lung tung thì cô ta quay lưng đi lại mở cửa ra nói
"Hừ vậy thì số thẻ trong tủ anh tôi sẽ lấy trọn"
"Cạch"
Khi tiếng cánh cửa đóng lại, lúc này toàn bộ không gian vắng lặng hẳn, Thuần Dương nghiếng răng rồi thò tay lấy chiếc gối trên giường tức giận ném xuống đất gào lớn
"Đáng ghét"
Chợt tiếng cánh cửa lại bật lên, anh nheo mày quát
"Cô còn quay lại đây làm gì? Cút ngay"
Diệc Thiên lên tiếng
"Là tôi, Diệc Thiên đây"
Anh ngạc nhiên, Diệc Thiên liếc nhìn chiếc gối vô tội bị ném xuống đất bèn tiến tới nhặt nó lên đem lại đặt lên giường anh, thở dài nói
"Tôi rất vui vì cậu đã tỉnh lại và tôi cũng đã nghe bác sĩ nói về tình trạng của cậu rồi"
Thuần Dương bật cười nhạt hỏi
"Thì sao? Bây giờ tôi đã trở thành một tên mù, không ai bên cạnh nữa rồi, cậu nói xem đây có phải là quả báo tôi đáng nhận được không?"
Diệc Thiên lắc nhẹ đầu mình bật hỏi
"Trước lúc bị tai nạn cậu đã làm gì?"
Chợt anh im lặng, Diệc Thiên thở dài nói
"Cậu không nói cũng được, dù sao tôi cũng sẽ giúp cậu sắp xếp mọi việc, khi nào cảm thấy khỏe lại cứ gọi cho tôi, với lại tình trạng của cậu hiện giờ đã không nhìn thấy gì nữa rồi nên cũng khó tự chăm sóc cho bản thân mình, cho nên tôi sẽ nhờ người..."
"Không cần đâu"
Bỗng anh cắt lời khiến Diệc Thiên ngạc nhiên, anh đưa mắt nhìn về một hướng tiếp lời
"Tôi sẽ tự mình lo được, cậu đừng giúp một người như tôi nữa, thời gian qua tôi đã nợ cậu rất nhiều, từ việc sắp xếp công việc ở tập đoàn Phó Thị và cả chuyện của Tư Diệp, tôi không thể cứ mãi làm phiền cậu như thế"
Diệc Thiên chợt im lặng một vài giây rồi đáp
"Được rồi, nhưng dù sao tôi cũng sẽ giúp một phần khi cậu còn ở bệnh viện, sau khi xuất viện thì cậu có thể tùy ý làm theo quyết định của mình, còn bây giờ tôi phải ra ngoài gặp bác sĩ để hỏi một chút chuyện về tình trạng của cậu, hi vọng có thể giúp ít cho cậu được gì đó"
Sau đó anh quay đi bước về phía cửa ra thì Thuần Dương bật hỏi
"Cô ấy vẫn sống tốt khi ở bên cậu phải không?"
Chợt Diệc Thiên ngạc nhiên, anh quay lại nhìn Thuần Dương bây giờ thật thảm hại, đôi mắt không còn chút cảm nhận gì nữa rồi mà hướng lên nhìn trần nhà. Anh đáp
"Cô ấy vẫn ổn, cảm ơn cậu đã hỏi thăm"
Thuần Dương cười nhẹ, ánh mắt có chút buồn nói
"Diệc Thiên, tôi không dám đòi hỏi gì nhiều, chỉ mong cậu thay tôi chăm sóc cô ấy thật tốt"
Diệc Thiên đáp
"Được rồi, tôi tự mình biết làm việc đó, cậu nghỉ ngơi đi"
Sau đó anh quay lưng mở cửa ra ngoài mất.