Tại nhà hàng, dù đang cùng Diệc Thiên dùng bữa trưa nhưng lòng cô lại cảm thấy hời hợt. Người ngây ra một lúc suy nghĩ chuyện gì đó, hễ cứ gấp món nào cho vào miệng thì lại nhai từ tốn đến vài phút mới nuốt đi. Diệc Thiên ngồi đối diện thấy lạ, anh lên tiếng hỏi:
"Em sao vậy? Đồ ăn không ngon à?"
Cô thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn tạp trong đầu, ngẩn mặt nhìn anh một cách lo lắng.
"Em đang nghĩ tới Phó Thuần Dương, rõ ràng anh ta không nhìn thấy gì thì làm việc kiểu gì chứ?"
Diệc Thiên bật cười nhẹ, anh biết Thuần Dương chỉ muốn dùng cách này để từ chối ăn cơm trưa cùng anh và Hiểu Nhiên, lí do gì thì ai cũng có thể đoán được.
Diệc Thiên phì cười đáp:
"Nhiên Nhiên, cứ mặc kệ cậu ta đi, chắc là đang ngồi ở phòng họp lúc nãy tự kỉ rồi cũng nên"
"Nhưng lúc sáng anh ta còn ngã thân vào bể cá trước công ty, em có chút lo lắng, để em đến xem Phó Thuần Dương có ổn không đã?"
Nói xong cô đứng dậy, sau đó đột ngột quay lưng bỏ chạy mất. Diệc Thiên lại ngồi lẳng lặng một mình, dùng khăn chậm rãi lau đi thức ăn ở khóe miệng, ánh mắt thấp thoáng chút u buồn, thầm nghĩ:
(Nhiên Nhiên, rốt cuộc em đang xem anh là gì chứ?)
Tại tập đoàn Phó Thị.
Thuần Dương đã gọi điện cho tài xế đến đón vì anh đến công ty cũng chỉ để giải quyết vấn đề, sau đó sẽ định về nhà và ngủ một giấc thật ngon lành chẳng hạn.
Bất chợt cánh cửa mở ra, Tư Diệp đi vào, anh nghe thấy tiếng động bèn hỏi:
"Ai vậy?"
Cách đây vài ngày trước, cô ta vẫn còn nằm trong phòng hồi sức, vừa tỉnh dậy đã hay tin Lăng Nhất nói rằng đứa bé trong bụng cô không còn nữa. Anh cứ tưởng cô sẽ rất sốc, nào ngờ Tư Diệp lại cười như một niềm vui vẻ, liên tục lẩm bẩm:
"Cuối cùng nó cũng chết rồi, cuối cùng thì nó cũng không còn nữa, ahahaha"
Lăng Nhất kinh ngạc, cho rằng vừa mới xảy thai nên đầu óc Tư Diệp không được tỉnh tảo, anh bảo cô ta hãy tiếp tục nghỉ ngơi, nhưng cô ta lại kiên quyết bước xuống giường, nhếch môi nói:
"Tôi vốn dĩ muốn đứa bé này phải tự động rời khỏi tôi,sau lần này để xem, nhất định tôi sẽ khiến Phó Thuần Dương phải trả giá"
Cô ta cứ thế rời khỏi bệnh viện, vài ngày sau lại đến Phó Thị vì hay tin Thuần Dương đang ở đây.
Lúc này cô ta nhếch môi, trong khi Thuần Dương cứ nghĩ là tài xế của mình gọi đến, bèn cau mày trách móc:
"Chẳng phải tôi đã dặn anh đứng chờ tôi phía dưới sao? Sao lại lên tận đây chứ?"
Tư Diệp lại dùng giọng mềm mại giả nai, dù hai mắt cô ta đang hiện đầy sự gian xảo:
"Thuần Dương, là em đây"
Nghe vậy anh sực ngạc nhiên:
"Cô là..."
Tư Diệp tiến tới anh, bêu cợt nói:
"Phải, nhiều ngày không gặp lại, bây giờ mới thấy anh trong bộ đồ tổng tài khí chất đó, đột nhiên em có chút không nỡ rời xa anh a"
Anh nheo mày hỏi:
"Lạc Tư Diệp, tại sao cô cứ mãi xuất hiện trước mặt tôi vậy? Mau cút đi"
Cô ta khoanh hai tay lại cười bảo:
"Hừ, anh phũ phàng với bạn gái cũ của mình như thế sao? Bây giờ thai của tôi cũng không còn, nên quay về tính sổ với anh đây"
Anh cười nhạt, ngồi bên ghế bàn họp nhắm mắt nhận xét:
"Vậy sao? Nghe giọng điệu của cô thì chắc là rất vui khi đứa bé mất, đúng là một người mẹ không ra gì"
Tư Diệp bật cười, co bàn tay nắm thành quyền như siết chặt trong tức giận:
"Tôi đã nói rồi, nếu tôi mãi mãi không thể lấy được anh để trở thành nữ chủ nhân của Phó Gia, tôi sẽ không để anh tiến lại gần người phụ nữ nào khác, huống hồ gì Bạch Hiểu Nhiên cô ta cũng đã có Diệc Thiên rồi, anh bây giờ chỉ là một gã tương tư, tình địch cũng là bạn thân, sao mà nỡ tranh giành được chứ nhỉ?"
Thuần Dương không thèm so đo với cô ta, đứng dậy cau mày bảo:
"Cô đang nói nhảm cái gì vậy? Còn không mau cút ra khỏi công ty của tôi"
"Cộc cộc cộc"
Có tiếng gõ cửa bên ngoài vang lên, Tư Diệp bất chập liếc sang, liền nghe thấy giọng Hiểu Nhiên vọng vào hỏi:
"Phó Thuần Dương, tôi nghĩ anh không thấy đường nên định trở về đây dìu anh đi, anh còn trong đó không?"
Thuần Dương nghe thấy giọng cô bèn ngạc nhiên.
(Tại sao cô ấy lại trở về đây chứ? Không được, lúc này không được)
Tư Diệp lại cười ranh ma, tiến tới thì thầm vào tai anh bảo:
"Xem kìa, còn được bạn gái của bạn thân tận tình đến đây quan tâm cơ đấy, nhưng mà...tôi sẽ không để chuyện đó xảy ra đâu"
Tư Diệp nhếch môi, bất ngờ nắm lấy cổ áo Thuần Dương giật mạnh xuống rồi hôn anh một cách cưỡng bạo, anh chốc trừng to mắt căng giọng hỏi:
"Cô làm gì vậy?"
Hiểu Nhiên nghe thấy tiếng "ưm ưm" kì lạ trong phòng,cô không biết chuyện gì đang xảy ra nên bèn đưa tay đến mở cửa, nhưng cũng là lúc một cảnh tượng không hay trước mắt đã lọt vào đáy mắt cô. Người cô như đứng hình, hai mắt giản to nhìn phía trước, đó là Tư Diệp và Thuần Dương đang hôn nhau, và không hiểu sao nó lại khiến lòng cô có một cảm giác tái đi, nhoi nhói như dao cắt.
(Tại sao...hai người họ, tại sao lại như vậy?) Thế là cô không biết làm gì khác, không hiểu sao phản ứng lại trở nên rối loạn, nhanh chóng quay lưng bỏ chạy ra khỏi cửa mất.
Thuần Dương bật phát đẩy Tư Diệp ra, gào lớn:
"Cô điên rồi sao? Liêm sỉ của cô để đâu rồi hả?"
Tư Diệp thậm chí không cảm thấy xấu hổ, cô ta dùng lưỡi liếm môi mình, nhìn Thuần Dương đang phun đầy nước bọt ra ngoài vì cảm thấy kinh tởm, cười nói:
"Lâu ngày không hôn anh, mới thấy anh còn sức thu hút đến vậy, tôi cũng chẳng muốn vô tình để cô ta thấy đâu"
Nghe vậy Thuần Dương sực kinh ngạc hỏi:
"Không lẽ Hiểu Nhiên đã thấy hết rồi sao?"
"Phải, thậm chí còn phản ứng rất mạnh mẽ mà bỏ chạy mất, chắc là tổn thương lắm"
Cô ta tiếp tục cười giễu, Thuần Dương bèn cắn răng nói:
"Cô làm vậy thì có ý gì? Tôi cảnh cáo cô lập tức cút khỏi mắt tôi, nếu không thì đừng trách"
"Hahaha, anh sẽ làm gì tôi hả? Với đôi mắt mù lòa đó...anh nghĩ anh có thể động tay được với tôi sao?"
Cô ta vừa cười, sau đó bước tới cửa ra vào nghoảnh mặt lại nhìn anh bảo:
"Chuyện này chưa kết thúc đâu, tôi đã nói rồi, cả đời này nếu tôi không được vị trí Phó phu nhân thì cũng đừng hòng ai có được, tôi sẽ khiến anh phải chịu dằn vặt cả đời mà chết trong cô độc"
"Cô..."
Nói xong, cô ta đã cười lớn rồi mở cửa đi ra ngoài, đóng sầm lại mất. Thuần Dương co bàn tay nghiếng răng lẩm bẩm:
"Cô đánh giá thấp tôi quá rồi Lạc Tư Diệp, nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ chơi với cô tới cùng"
...
Lúc này Hiểu Nhiên chạy ập vào nhà, không nhìn cũng không chú ý xung quanh, tâm trạng cô bấn loạn, vụt lướt qua dì Thất đang ngồi ở phòng khách rồi lên phòng đóng cửa lại mất. Dì Thất còn chưa kịp ân cần hỏi han đã xảy ra chuyện gì, đã cảm thấy cô vô cùng lạ lẫm.
Đúng lúc Diệc Thiên cũng trở về, anh đi vào nhà thì dì Thất bèn hỏi:
"Thiếu gia,cuối cùng cậu về rồi, đã xảy ra chuyện gì sao?"
Diệc Thiên ngạc nhiên, vẫn vô tư cởi bỏ cái áo vest ra ngoài:
"Dì hỏi vậy là sao?"
Dì Thất tỏa ý lo lắng nói:
"Vừa rồi Hiểu Nhiên về nhà, ta thấy sắc mặt con bé không được tốt lắm nên cứ nghĩ đã cải nhau với cậu"
Nghe vậy anh sực ngạc nhiên:
"Sắc mặt không tốt?"
Rồi lập tức anh chạy lên phòng để xem cô đang xảy chuyện gì, anh đứng trước cửa phòng cô, gõ liên tục lo lắng hỏi:
"Nhiên Nhiên, em sao vậy? Em vẫn ổn chứ?"
Hiểu Nhiên ngồi trên giường, đôi mắt cô rũ xuống, chỉ là thứ hình ảnh đó cứ xuất hiện mãi trong tâm trí cô, hình ảnh Tư Diệp và Thuần Dương đang hôn nhau ngay trong căn phòng chỉ có riêng hai người họ.
(Mình đang làm gì vậy? Tại sao mình lại phải bỏ chạy trong lúc đó chứ?)
"Nhiên Nhiên, mở cửa ra gặp anh đi"
Diệc Thiên liên tục gọi lớn, đập cửa mãi vẫn không thấy cô mở nên anh đã bắt đầu suy nghĩ tiêu cực.
Đang định xông cửa vào thì cô đã
đi đến mở cửa ra, anh ngạc nhiên, cô mỉm cười hỏi:
"Sao vậy? Em đang trong phòng tắm thì nghe thấy tiếng anh gọi"
Diệc Thiên nắm lấy hai vai cô, mặt anh lo lắng đến mức sửng sốt:
"Em không sao chứ? Lúc nãy dì Thất nói sắc mặt em không tốt nên anh đã rất lo lắng, anh còn tưởng..."
Cô bật cười nhẹ:
"Em chỉ cảm thấy hơi buồn ngủ một chút, nhưng hôm nay thấy anh về sớm hơn mọi khi, em vui lắm"
Cô tiến tới ôm lấy anh, rồi dụi đầu vào người anh rũ mắt nghĩ:
(Cho dù Tư Diệp có quay lại với Phó Thuần Dương thì mình cũng chẳng quan tâm, nếu thật sự là như vậy, hai người họ cũng có thể được như lúc trước, mình nên vui mới phải)
Thấy vậy Diệc Thiên cũng ôm lấy đầu cô, mỉm cười yên lòng nói:
"Anh cũng rất vui khi nhìn thấy em, nhưng Nhiên Nhiên, anh cảm thấy hôm nay em ôm anh lâu hơn ngày thường nhỉ?"
Bỗng cô bật ngượng, bèn buông anh ra lúng túng giải thích:
"A...là tại vì...là vì..."
Anh bật cười nhẹ vì hành động của cô, cô lại nhìn nụ cười tỏa sáng ấy của anh mà cảm thấy nhẹ nhõm.
(Phải, người mình yêu là anh Diệc Thiên, mình tuyệt đối không thể phụ lòng anh ấy)
...
Tại Phó Gia
Thuần Dương ngồi ở phòng khách, đã nhiều giờ trôi qua nhưng anh vẫn không ngừng suy nghĩ chuyện lúc sáng.
Không phải anh lo vấn đề nằm ở Tư Diệp, mà là ở Hiểu Nhiên, anh không biết cô đã nhìn thấy cảnh tượng lúc đó và phản ứng thế nào.
Dù sao đó cũng chỉ là tự anh suy tưởng, anh chợt nhận ra một điều, người cô yêu là Diệc Thiên, điều đó đã là sự thật từ khi anh nhìn thấy phản ứng lúng túng của cô mỗi khi đứng trước mặt anh ấy.
Anh nghĩ Tư Diệp nói đúng, tình địch lại là bạn thân, anh không muốn trở thành kẻ hèn hạ và luôn nhắm đến bạn gái người khác.
"Tiểu ca ca, ba mẹ anh không đến đón anh sao?"
Lúc này tự dưng anh lại nhớ đến giọng nói của một cô bé, đã rất nhiều năm về trước.
Khi Thuần Dương chỉ mới 10 tuổi, ngày hôm đó hoàng hôn đã rũ bóng, anh đứng trước cổng trường chờ rất lâu. Rồi đột nhiên có một cô bé mang cặp sách đi đến hỏi, mái tóc cô bé ấy ngắn đến vai, đôi má phúng phính như bánh bao kia đã khiến một cậu bé như anh phải bỡ ngỡ.
"Ba anh rất bận nên ông ấy không thể đến đón,còn em, em học ở lớp nào vậy?"
Anh hỏi, cô bé ấy lại mỉm cười đáp:
"Em học ở lớp 1B, em đứng đây chờ bà nội, nhưng sao bà ấy vẫn chưa tới nữa nhỉ?"
Cô bé dứt lời, cứ mãi trông mắt xung quanh tìm kiếm bà mình, rồi lại nhìn anh hỏi:
"Phải rồi, anh biết chơi đan dây không?"
Thuần Dương ngạc nhiên, cô bé lại thò tay vào túi quần lấy ra mấy sợi dây thun rồi nói:
"Những sợi dây thun này có thể thắt được rất nhiều thứ, chẳng hạn như này nè"
Cô bé thắt dây thun thành một ngôi sao năm cánh trước mặt Thuần Dương, lúc ấy không hiểu sao anh lại tỏa vẻ kinh ngạc vì thứ trò chơi trẻ con tầm thường này.
"Hay quá, em làm thế nào vậy?"
Anh thán phục hỏi, cô bé chống nạnh khoa trương nói:
"Là bà nội dạy em đó"
"Em có thể dạy anh không? Trông thú vị quá"
Anh nài nỉ cô bé dạy cho mình, cô bé cũng nhiệt tình chỉ bảo, đúng là cuối cùng anh cũng thắt được, một ngôi sao năm cánh rồi giơ lên trời cao, cô bé vỗ tay cười khen ngợi:
"Hay quá, anh làm được rồi, mà anh tên là gì? Ngày mai chúng ta có thể chơi chung có được không?"
Anh đáp:
"À anh tên là Thuần..."
"Tiểu Dương, về nhà thôi"
Đột nhiên giọng của một người đàn ông vang lên, một người đàn ông mặc một bộ đồ vest sang trọng đang ngồi hàng ghế phía sau trong một chiếc xe oto màu đen được tài xế lái đậu ở gần đó.
Anh chỉ kịp lên tiếng gọi:
"A...ba"
Rồi anh quay lại nhìn cô bé gấp gáp bảo:
"Anh xin lỗi, anh phải về rồi, ngày mai chúng ta lại gặp nhau nhé"
Cứ thế anh chạy đi về chiếc xe oto đó, đến lúc leo lên xe, anh vẫn nhìn thấy cô bé ấy đứng vẫy tay mỉm cười chào mình.
Nếu không nhớ ra cô bé ấy, anh đã không hề biết cô bé đó là ai, vì ngày hôm sau anh đến trường, cô bé đã không còn xuất hiện ở đó nữa, cô bé không phải học cùng trường với anh, anh mới nhận ra trong khi đi học về cô bé thường giúp bà mang mấy gói bánh đậu đi bán, và đống dây thun lộn xộn trong túi quần cô bé là dùng để gói bánh lại.
Quay lại thực tại, bỗng anh đưa tay lên mắt mình, lẩm bẩm như dường như nhận ra:
"Cô bé ấy...là..."
"Chủ nhân"
Bỗng Tiểu Mễ lên tiếng gọi, anh bật giật mình nhướn mày hỏi:
"Gì vậy?"
Tiểu Mễ gượng đáp:
"Cũng không có gì, ngày mai là sinh nhật của tôi, tôi muốn xin phép ngài cho tôi đến bệnh viện thăm mẹ mình, được không ạ?"
"Ừ"
Anh lập tức không nghĩ ngợi mà đồng ý thỏa cầu của Tiểu Mễ, nghe vậy cô vui mừng nói:
"Thật sao? Tôi vui quá, chủ nhân đúng là một người tốt bụng, tôi đã dành dụm một ít tiền tổ chức sinh nhật của mình, tôi biết là mình không có quyền đòi hỏi nhưng mà có thể cho tôi tổ chức ở đây được không? Tôi hứa sẽ không gây ồn ào và sẽ lau dọn sạch sẽ sau buổi tiệc"
Đột nhiên anh cau mày, quả quyết từ chối:
"Không được"
Tiểu Mễ ngạc nhiên, anh lại nheo mày nói:
"Tôi không thích nhiều người tới nhà mình, nếu không ổn thì cô cứ ra ngoài tổ chức ở một karaoke nào đó cũng được, đừng gây náo nhiệt trong nhà tôi"
Bỗng cô rũ mắt, buồn bã đáp:
"Nhưng tôi chỉ đủ tiền để mua bánh và thức ăn đãi mọi người thôi, tôi cũng sẽ mời Hiểu Nhiên đến nhưng ngài không đồng ý thì thôi vậy"
Nghe vậy anh sực ngạc nhiên, bèn nhắm mắt gật gượng bảo:
"Vậy sao? Phải rồi, cô còn đang lo tiền viện phí của mẹ mình ở bệnh viện nhỉ? Cho nên tổ chức sinh nhật bên ngoài rất tốn kém, cứ lấy đại phòng khách này mà làm đi"
Nghe vậy Tiểu Mễ bật mừng rỡ:
"Nếu vậy thì hay quá, tôi cảm ơn ngài chủ nhân"
Anh bật cười nhẹ:
"Đừng lo, tôi là một người rộng lượng, không vì chút chuyện nhỏ này mà tính toán, cứ yên tâm đi"