Mặt trời đã dần ló dạng, bình minh đã dần lên ánh sáng bắt đầu một ngày mới, bầu trời xanh, ánh nắng vàng đang dần lên cao ở phía chân trời.
Mị Dương cảm nhận thấy cơn đau từ khắp cơ thể, mắt chẳng nhướng lên nổi, cô chậm chạp ngồi dậy.
Cơn đau ở eo truyền đến khiến cô như bị tê liệt, co rút trên giường "A~ sao lại đau dữ vậy không biết !"
Bỗng nhiên cô mơ mơ hồ hồ trước mắt là bốn thân hình cao lớn giật mình ngồi bật dậy, Mị Dương không khỏi hoảng hốt.
Đầu óc chẳng tỉnh táo nổi choáng rồi lại đau, người lại đau nhức không tả được cô ôm đầu nhíu mày khó chịu.
Khó khăn lắm mới đứng dậy đi vài bước, cổ Mị Dương đã khát khô.
Có ý định đến tủ lạnh để tìm nước uống cho thỏa cơn khát, chưa được vài bước cô lại bị thứ gì đó thu hút.
Chân cô sựng lại, khẽ run lên đưa mắt nhìn sang cái sofa cạnh kệ sách.
"!!!!!!"
Phịch ~
Mị Dương bị dọa sợ giật mình, chân không vững mà ngã xuống sàn, cô tròn mắt ngạc nhiên nhìn về phía cái ghế đó.
Trông lại không thấy cái ghế đâu nữa, chỉ còn một người đàn ông to con nằm trên đó.
Anh ta như con báo đen lớn đang nằm dài trên sofa ngủ thiếp đi.
Mị Dương dần bình tỉnh, chậm chạp đứng dậy, đi từng bước thận trọng đến phía đó, tim càng ngày đập càng nhanh sự lo sợ cứ thế mà tăng lên.
Cho đến khi cô nhìn rõ mặt người đó, khuôn mặt thanh tú, nước da có chút ngâm đen, chân mày có chút rậm, sóng mũi cao, đôi môi cân đối không quá dày hoặc mỏng, đôi mắt nhẹ khép lại.
Cơ thể to lớn như báo đen, cơ thể cường tráng, đôi chân dài khỏe.
Tất cả như hợp lại để tạo nên một con người hoàn hảo về ngoại hình.
Mị Dương có chút sợ sệt, đứng nhìn hồi lâu, bỗng anh ta mở mắt, khiến Mị Dương không phản ứng kịp nhìn vào mắt anh ta.
Anh ta ngồi bật dậy, khiến Mị Dương giật mình sợ hãi lùi ra xa.
Anh ta khuôn mặt tò mò khó hiểu tiến đến.
Anh tiến cô lùi, cho đến khi cô bị ép sát vào tường, đã có ý định chạy trốn nhưng lại bị anh kéo lại.
Ép sát vào bức tường, cô bị anh dọa sợ, dù đã gặp vài lần, và được anh cứu, nhưng đối diện trước người đàn ông to lớn này cô có chút sợ hãi.
Mị Dương cố kìm nước mắt lại, run rẫy nhìn Tư Thành, thấy bộ dạng như con thỏ đang bị săn này.
Anh có chút khinh bỉ phì cười rồi quay lưng trở lại ghế.
Thầm nghĩ cô đang vờ vịt gạt anh, tự cao cho rằng bản thân đã gặp và thử qua biết bao loại phụ nữ, cái thủ đoạn vặt của cô chẵng làm anh lay động được !
"Anh....Anh là Lý Tư Thành .....Sao anh lại ở đây ???" Mị Dương sợ hãi ấp úng.
Đôi chân nhỏ khẽ run lên.
Tư Thành nhìn bộ dạng cô đang sợ hãi như vậy, hắn đứng bật dậy đi về phía cánh cửa.
Nhưng vẫn quay đầu kiêu ngạo để lại một câu.
"Hôm qua cô uống say không thấy đường về, nên là tôi phải đích thân mang cái thân của cô về đấy !