"Người cậu nói là cái thằng phá tán gia bại sản ông Lưu đó sao ?"
"Vâng ! Cậu ta gửi thiệp, và có cả dấu giáp lai !"
"Trang trọng vậy nhỉ ? khiến tôi tò mò đấy !"
"Ngài sẽ đi sao !?"
"Đã gửi luôn vào điện thoại tôi rồi thì còn cách nào nữa sao !".
"Vâng ! Tôi sẽ sắp xếp thưa ngài !"
Gương mặt kiêu ngạo đó dần biến thành gương mặt phấn khích, tay nắm chặt vô lăng mà lòng tò mò cứ gợn lên.
Không khỏi tò mò về món quà tên ăn chơi này chọn, lòng anh nôn nao khó chịu.
"Không biết con ông lại làm ra chuyện gì nữa đây ! Lão Lưu !"
...****************...
"Ưm~"
Mị Dương giật mình, đôi mắt mệt mỏi hiện lên trên khuôn mặt khó khăn chóng tay ngồi dậy.
Cô day day thái dương, gương mặt dường như lại vừa gặp ác mộng.
Cạch
"May quá ! Cậu thức rồi, mau rửa mặt rồi ăn cháo nhé, hẳn một chút Ba Lâm sẽ mang thuốc đến cho cậu !"
Mai Hân từ bên ngoài bước vào, khuôn mặt vui vẻ đầy sức sống khác xa với khuôn mặt đờ đẫn mệt mỏi lúc này của Mị Dương.
Mai Hân nhẹ đến đỡ cô dậy, cơ thể dường như đã đỡ hơn, bước chân trở nên nhẹ nhàng, bụng cũng không còn đau nữa.
Sau khi rửa mặt cô mới tỉnh táo được một chút, ngồi xuống bàn mơ hồ nhìn ra ngoài cửa sổ.
Căn bếp được tô lên một màu vàng cam của buổi chiều, yên bình và đẹp đến nhường nào.
"Mới chớp mắt một tí mà đã chiều rồi !"
"Nhưng đổi lại cậu đã khỏe hơn rồi đó chứ !"
Bát cháo nóng được cẩn thận đặt lên bàn, cùng với đó là vài viên thuốc được đặt cạnh bên.
Mai Hân vừa lo vừa trách, khuôn miệng lại luyên thuyên nói.
"Cậu đó bệnh hay tái phát mà trong nhà lại không có thuốc thế !"
"Haz~ Tớ nghĩ đã hết rồi, đã lâu lắm rồi nó mới quay lại !"
Mai Hân khó chịu đặt cốc nước xuống bàn ngồi xuống như đang la mắng đứa em hư không chịu nghe lời " Cậu đó, làm tớ lo mãi chắt bệnh tim mất thôi !"
Mai Hân nhẹ nhàng đẩy bát cháo đến.
"Cậu mau ăn đi ! Không lại nguội mất, sau này rảnh hãy đi khám, hoặc nhờ bác sĩ Lâm xem thử !"
"Tớ biết rồi mà !"
Từng thìa cháo nóng được Mị Dương cẩn thận không rơi vãi ra ngoài tí