Cái xoa đầu an ủi đó khiến cho Mai Hân cảm thấy nhẹ lòng hơn đôi chút, nằm trên giường nhưng đầu không ngừng đặt câu hỏi "Cậu đang ở đâu? Đã xảy ra chuyện gì vậy?!"
Chỉ còn biết ngoan ngoãn nghe lời cha, người cô cho là đáng tin cậy nhất, ông Lê là người có máu mặt vị trí địa vị đều rất vững chắc.
Mổ người có tiếng tâm khá lừng lẫy chỉ mong rằng nhờ mấy mối quan hệ đó chắc chắn sẽ tìm ra manh mối.
Không rõ chuyện gì đã xảy ra, nhưng những gì cô thấy lúc đó đã dự báo rằng đã có chuyện chẵng lành!
Nằm trên giường, cơ thể rạo rực như muốn thôi thúc người ta phải hành động nhanh hơn.
Trong căn phòng đó bỗng vang lên tiếng gõ cửa làm khuấy đảo không gian yên tĩnh.
Cốc cốc!
"Thưa tiểu thư, đã đến giờ hẹn rồi ạ!"
Bên ngoài vọng vào tiêng nói trầm nhẹ nhưng vẫn có chút kính trọng.
Mai Hân bật dậy từ trên giường, đôi mày nhíu lại bĩu môi có chút không cam tâm.
"Ới ~ Tôi có hẹn đâu, anh hẹn thì đi mà gặp!"
"Xin tiểu thư, tôi phải đi chuẩn bị! Mong cô giúp cho ạ!"
"~"
Sự khó chịu lan rộng khắp người trong lúc như thế này thì làm gì còn tâm trạng để đi gặp hẹn.
Bật ra phía sau trùm chăn hét lớn mấy cái cho đỡ khó chịu phần nào.
"Sau hôm nay thời gian trôi mau quá! Chớp mắt một cái thì...Đã ngã chiều tối!"
Mai Hân nhẹ ngồi dậy, nhìn lên cái đồng hồ được làm một cách tinh xảo, con chim công đang xòe cái đuôi được mạ vàng vô cùng hút mắt.
Rồi lại nhìn ra bên ngoài, mây đen vẫn còn rất nhiều nhưng cơn giông lại càng ngày dịu đi đôi chút.
Chỉ còn chút gió và mưa phùn, nhưng vẫn âm u lạnh lẽo đến đáng sợ khi không có ánh sáng!
"Tối quá...Nên chẳng phân biệt được sáng tối! Chớp mắt một cái đã năm giờ rồi....Mị Dương rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu đang ở đâu!?"
...****************...
Bầu trời tối om chẳng thấy một ánh sao, gió cứ rít lên từng hồi lại còn thêm mấy hạt mưa cứ không ngừng rơi xuống.
Mùa hạ là mùa của những cơn mưa bất chợt đã mưa thì chẳng chịu dừng cứ thế mà mưa hết một ngày.
Mưa một ngày, khiến không khí trở nên lạnh hơn lạnh đến mức cắt da cắt thịt cho người ở lại.
Cô khẽ giật mình, tuy đôi mắt đã mở nhưng trước mắt là một màu đen tối om tay chân như bị kìm chặt, buột lại chẳng nhút nhích được.
Phía dưới bên ngoài lớp da song song đối diện là một cái nệm bằng long thú sợi lông mềm mịn lước qua da thịt một cách rõ ràng.
Lại còn thêm một mùi hương thoang thoảng nhưng càng ngửi lại càng mụ mị khiến đầu cô quay cuồng.
Mị Dương chẳng biết bản thân đang ở đâu, trước mắt là một màu đen lại còn cái hương thơm kì lạ khiến cơ thể như mềm nhũn ra và hơn hết là sự khao khát.
Nằm trên chiếc giường trãi lông ấm áp nhưng người