Một người đàn ông cao to, cách ăn mặc lại vô cùng lịch lãm, lại còn toát lên vẻ phong độ cường tráng ngời ngời.
"Tiệm hoa Mị Dương ở đây sao ? Còn cô là Mị Dương à ?!" Hắn ta tỏ vẻ ngạc nhiên, và nhiều hơn là cái biểu cảm xem thường cái tiệm hoa nhỏ của cô.
"Ý anh là sao chứ !!!!" Mị Dương cau có, khó chịu ra mặt đối với người đàn ông trước mắt.
Anh ta tự nhiên bước vào trong, nhìn xung quanh ngắm nghía hồi lâu.
Khuôn mặt khó chịu hiện lên vẻ chọn bừa, bực dọc "Lấy cho tôi một bó hồng !"
Mị Dương nghe thế khuôn mặt hiện lên có chút khó xử, không biết nên giải thích như thế nào với người đàn ông kiêu căng trước mắt.
Anh ta day day thái dương, khuôn mặt khó chịu"Sao đấy ! không bán cho tôi à !"
"Không ....Không đâu !!! chỉ là số hoa đó ở trung t@m hội nghị đã đặt rồi.....!Chỉ là dư đúng một bông !!!" Mị Dương vắt hết chữ còn sót trong bộ não, mới kịp sắp xếp trả lời trước con người kiêu căng kia.
Nghe thế chân mày anh ta cau có để lộ ý khó chịu, nhưng lại im lặng suy nghĩ hồi lâu, rồi nhẹ đáp nhưng dư âm để lại giống như có chút ám chỉ "Một thì lấy một ! dù gì cũng không đáng !"
Nghe thế Mị Dương liền bật hết công suất gói hoa lại cho con người vừa kỳ lạ vừa đáng sợ kia.
"Của anh đây ! của anh là hai mươi nghìn !"
Trông hắn ta có chút gắp gáp, hắn quay lưng đi vào trong xe ngồi, khiến cô có chút khó hiểu.
Từ trong xe có một người ăn mặc cũng trông khá lịch lãm bước xuống, nhưng lại niềm nở và luôn nở nụ cười.
Anh ta bước xuống xe cẩn trọng tiến vào trong " tôi gửi ! " anh ta đưa tay nhận hoa, còn cúi người chào Mị Dương theo phản xạ Mị Dương giật mình cúi đáp anh ta.
Chiếc xe đã chạy đi, Mị Dương khó hiểu đi từ bên trong ra ngoài, gió hạ mát mẻ vô cùng, cùng bầu trời đầy ánh sao.
Nhìn theo hướng chiếc xe đó Mị Dương không kìm được mà cảm thán.
Mị Dương bĩu môi.
"Biết khi nào mình được đi đến đó với tư cách là khách mời nhỉ ....!"
Nhìn lên đồng hồ, cũng đã gần đến giờ giao hàng, cô nhanh chóng quay vào làm cho nốt công việc gói hoa dang dở.
Vừa hay xong cành hoa cuối cùng, cô gom gọn thành một bó hoa, khó khăn mang nó ra bên ngoài.
Mị Dương thở một cách khó khăn.
"Có ao nhiêu đâu mà nặng quá không biết !!!"
"Taxi !!!!!"
Một chiếc taxi dừng lại, khó khăn lắm cả chủ xe và chủ hoa mới mang hết đống hoa lên xe.
Ngồi trên xe, khách chỉ có một mà hoa lại thành đống trên xe chỉ là hoa, hoa tỏa mùi ngát hương.
Hương thơm dễ chịu khiến cho người khác cảm thấy nhẹ