Công ty của Ngô Sở Úy khai trương chưa được mấy ngày, đơn đặt hàng đã ào ào đến như bông tuyết, nhân viên còn chưa quen thuộc hoàn cảnh đã phải cưỡng ép mình bước vào trạng thái.
Ngô Sở Úy làm việc lại rất tích cực, tất cả đơn hàng đều đích thân kiểm tra, lưu lượng thực chất và an toàn tháo dỡ cũng phải đến nơi xem xét, thỉnh thoảng còn đích thân ra trận, quả thật là dùng sinh mạng để làm tổng giám đốc.
Mấy hôm nay chạy đông chạy tây, đồng hồ sinh học hoàn toàn rối loạn, đừng nói về phòng khám ngủ, ngay cả thời gian đến phòng khám ngó một cái cũng không có.
Bận rộn cả tuần, Khương Tiểu Soái đích thân đến cửa thăm đồ đệ của mình.
"Trương Toàn, cậu và Trịnh Hưởng vào kho mang màn hình số hiệu này ra đi.
Tiểu Văn tử, cậu khoan hãy đi, tôi hỏi này, tối qua giám đốc Phương hỏi cậu về chuyện các hạng mục sao?..."
Khương Tiểu Soái còn chưa vào cửa đã nghe Ngô Sở Úy thao thao không dứt, hỏi vài câu, dặn dò vài câu, bận rộn hệt như con quay.
Vất vả lắm mới đưa mắt nhìn đến mình, còn chưa kịp mở miệng nói chuyện, lại bị một nữ nhân viên kéo đi.
"Giám đốc Ngô, anh đẹp trai đó là ai vậy?
Ngô Sở Úy không ra vẻ, nên nhân viên trước giờ luôn có gì sẽ nói với y.
"Cô đừng mong nhớ, người ta có chủ rồi."
Nữ nhân viên dựng mắt: "Ai vậy?"
Ngô Sở Úy gõ lên trán cô một cái, "Có quan hệ gì với cô chứ?
"Chuyện này..." Cô gái lại chọt lên ngực Ngô Sở Úy một cái, "Anh cũng có chủ rồi hả?"
Ánh mắt sắc bén đâm qua, ngón tay chọt mạnh lên đồng hồ.
"Bây giờ là giờ làm việc, nên làm gì thì đi làm đi!"
Cuối cùng cũng rảnh được một tý, ngồi trên sô pha bên cạnh tán gẫu với Khương Tiểu Soái.
"Ôi chời má ơi, mấy hôm nay bận chết tôi rồi." Ngô Sở Úy theo thói quen kéo kéo cà vạt.
Khương Tiểu Soái nhìn y: "Làm việc thì làm việc, đừng quên xử lý tình cảm cá nhân!"
Sao chuyên môn chọn mấy đề tài này vậy, con mắt vừa sáng lên của Ngô Sở Úy lại tối đi.
Khương Tiểu Soái thấy Ngô Sở Úy không đáp lời, cố ý dùng cùi chỏ húc y một cái.
"Đây là ý gì đây hả? Đáp ứng hay cự tuyệt?"
Ngô Sở Úy bóp lon nước trong tay ken két, mở miệng cả buổi vẫn không rặn ra được một chữ.
Khương Tiểu Soái liếc nhìn cái đức hạnh của y, liền biết chuyến đi hôm nay lãng phí rồi.
"Tôi nói hai cậu có thể nào dứt khoát một chút không hả? Sao cứ lần chần mãi vậy?"
Ngô Sở Úy rất không kiên nhẫn nói, "Tôi bận thế này làm gì rảnh mà suy nghĩ chứ? Huống chi mấy hôm nay anh ta cũng không đến tìm tôi, chỉ gọi mấy cuộc điện thoại, hỏi tình hình bên tôi, cũng không nói gì khác.
Người ta chưa bày tỏ rõ thái độ, một mình tôi lo nghĩ cái gì chứ?!"
Trên thực tế mấy hôm nay Trì Sính còn bận hơn Ngô Sở Úy, bận chuyện điều động công tác.
"Cậu không thể chủ động một chút sao? Khí phách cầm cục đá đập trán của cậu lúc trước đâu hết rồi hả?" Nói xong còn vô thức sờ đầu Ngô Sở Úy, như kỳ tích phát hiện đầu của y mềm rồi.
"Hề! Tà môn ghê, da chết dày như thế cũng có thể long ra?" Bác sĩ Khương than vãn.
Chuyện này lại chọt trúng lòng Ngô Sở Úy, da chết cứng thì cứng, nhưng lại có người cứ thích xoa! Hôm nay học được một phương pháp độc môn, ngày mai lại cho một cái máy hoạt huyết, mấy hôm trước thay da luôn bị ngứa, một ngày gọi tám cuộc cảnh cáo không được gãi.
"Hai, Tiểu Soái, tôi hỏi anh một chuyện." Ngô Sở Úy đột nhiên mở miệng.
Khương Tiểu Soái bày vẻ rất vui lòng giải đáp tất cả vấn đề tâm lý.
"Cái này, thẳng nam có thể bẻ cong đúng không? Sau khi cong rồi còn có thể uốn thẳng không?"
Vấn đề thật uyên thâm, Khương Tiểu Soái chau mày suy nghĩ rất lâu, giọng điệu nặng nề đáp: "Sợ là không thể."
Ngô Sở Úy vội hỏi: "Tại sao?"
"Cậu nghĩ đến cái cây bên dưới xem, khi cứng lên rồi cậu có thể uốn cong nó, nhưng nếu nắn thẳng lại không phải sẽ bị gãy sao?"
Đây là kiểu nói chuyện tà môn ngoại đạo do bác sĩ Khương tự chế ra, cư nhiên có thể khiến Ngô Sở Úy nghẹn họng.
Khương Tiểu Soái về nhà, tắm rửa xong ngồi lên giường, di động vang lên, vốn cho là điện thoại quấy rối, kết quả lại thấy là Ngô Sở Úy gọi đến.
Trong lòng nóng lên, chắc không phải là nghĩ thông rồi chứ?
Hưng phấn ấn nút nghe, bên kia truyền đến giọng nói kích động của Ngô Sở Úy.
"Tiểu Soái, tôi tra được rồi, có thể uốn thẳng đó.
Đây là một loại bệnh, về y học gọi là màn trắng dươ.ng vật dị thường, bình thường có thể thông qua phẫu thuật uốn thẳng màn trắng, uốn jj thẳng lại."
Khương Tiểu Soái: "..."
Ngô Sở Úy đang nói, trước cửa đột nhiên truyền đến giọng nam thấp trầm.
"Đang nói chuyện với ai, bàn nội dung nóng bỏng như thế?"
Ngô Sở Úy còn chưa kịp cúp máy, ai đó đã giống như núi Thái Sơn áp xuống, y muốn nhét di động xuống dưới gối đầu, không ngờ bị Trì Sính đoạt đi mất.
Ánh mắt đảo qua màn hình, khi quay về Ngô Sở Úy, đã mang theo khí thế diêm vương gia đòi mạng.
"Cậu thật không sợ hiềm nghi nhỉ." Trì Sính lạnh lùng mở miệng.
Ngô Sở Úy không tốt lành nói: "Giữa đàn ông đùa thôi thì sao chứ?"
"Cậu xem tôi là thằng mù sao?" Trì Sính đột nhiên dùng đầu gối đè mạnh lên bụng Ngô Sở Úy, ấn y lên giường, ánh mắt thô sần đảo qua mặt Ngô Sở Úy, "Cậu ta cong, cậu nói với cậu ta những thứ này là cố ý muốn đốt lửa sao?"
Mẹ nó, nếu không phải vì anh, tôi có thể nói những thứ này sao?
Ngô Sở Úy trong lòng tức giận, phản cảm Trì Sính dùng thái độ này nói chuyện với mình, lập tức nắm cổ áo Trì Sính đẩy hắn ra ngoài, trong mắt mọc gai, toàn thân đầy gai.
Trì Sính cởi th.ắt lưng xuống, giữa chân mày lộ ra âm hàn.
"Đã nói chuyện kiểu này mấy lần rồi?"
Ngô Sở Úy không phục, "Anh quản được sao? Ngày ngày nói, đêm đêm nói, đếm không rõ bao nhiêu lần."
Thắt lưng quất ra tiếng gió bên tai, Ngô Sở Úy cho rằng Trì Sính muốn quất mình, kết quả Trì Sính chỉ dùng thắt lưng trói hai cổ