Mấy ngày sau đó, Ngô Sở Úy giống như kiến trên chảo nóng, mỗi lần nhớ tới cảnh trong nhà vệ sinh liền nóng ruột bất an.
Y cảm thấy mình không còn mặt mũi nào gặp Khương Tiểu Soái, không chỉ thời gian rảnh không về phòng khám, mà ngay cả lúc đi khảo sát thi công ở gần đó cũng phải đi vòng.
Đã cách bảy ngày, lại là cuối tuần, Khương Tiểu Soái trải qua nhiều nghe ngóng, xác định Trì Sính sẽ không xuất hiện ở công ty, cuối cùng mới lê bước chân nặng nề đi thăm đồ đệ, lần này Ngô Sở Úy muốn trốn cũng không trốn được.
Suốt một buổi sáng, Ngô Sở Úy đều không ra khỏi phòng làm việc, vẫn luôn bị sư phụ giảng bài.
"Tôi nói này, cậu làm vậy là sao hả? Thời điểm thay đổi ý kiến cũng không nói một tiếng! Giờ hay lắm, tôi như tên ngốc lao vào nhà vệ sinh, còn thấy cảnh không nên nhìn như thế!"
Ngô Sở Úy bị nói đến mặt ủ mày ê, không đáp tiếng nào.
Khương Tiểu Soái nóng ruột đi qua đi lại trong phòng, sau khi đi vòng vài vòng, lại ngừng trước mặt Ngô Sở Úy.
"Còn nữa, sau khi xảy ra chuyện cũng không thèm thả rắm một cái, tôi gọi điện cậu cũng không nghe, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Đã thế lên QQ còn luôn chơi trò ẩn với tôi, cậu đó quên tôi có mật mã của cậu hả, có thể đăng nhập vào tải khoản của cậu?"
Cổ Ngô Sở Úy đã sắp kéo dài đến dưới gầm bàn.
Khương Tiểu Soái bừng bừng lửa giận, mấy hôm nay hắn cũng nghẹn muốn chết luôn, cả ngày ở phòng khám như một đứa con nít, đợi Trì Sính tìm đến báo thù.
Kết quả lo lắng sợ hãi, khổ sở suốt bảy ngày, rốt cuộc lại chẳng có chuyện gì, hại mình còn bị dọa phát bệnh.
Trầm mặc hồi lâu, Ngô Sở Úy cuối cùng cũng nghẹn ra được một câu.
"Không phải tôi không có mặt mũi gặp anh sao!"
Khương Tiểu Soái đấm mạnh vào lòng bàn tay, "Cái gì không có mặt mũi gặp tôi hả? Cậu và anh ta bên nhau là chuyện tốt mà! Tôi vui mừng còn không kịp nữa! Với trình độ thân mật của hai sư đồ chúng ta, thấy anh ta giúp cậu đi tiểu thì có là gì? Cho dù hai người bắn pháo trước mặt tôi, tôi cũng sẽ không đỏ mặt!" Nói xong câu này liền đỏ mặt.
Ngô Sở Úy chống trán, vẻ mặt xoắn xuýt đau khổ.
"Mấu chốt là, hai chúng tôi không ở bên nhau."
Sắc mặt Khương Tiểu Soái biến đổi, đôi mắt đỏ bừng trừng Ngô Sở Úy: "Không phải? Tôi nói...!cậu đùa với tôi đó hả? Mới tốt vài ngày đã chia tay rồi sao? Vậy không phải tôi đã nhìn uổng rồi sao? Chuốc lo lắng cả tuần, cuối cùng chẳng được tích sự gì?"
Nếu Trì Sính đến tìm tôi báo thù, mẹ nó tôi oan uổng cỡ nào hả!
Đương nhiên, câu này Khương Tiểu Soái không nói ra, sợ phá hoại hình tượng sư phụ anh minh vĩ ngạn của mình.
Ngô Sở Úy nói một câu càng chí mạng: "Hai chúng tôi chưa từng bên nhau."
Khi người ta tức đến một trình độ nhất định, thì sẽ không nổi giận nữa, Khương Tiểu Soái chính là như thế.
Hắn phát hiện, Ngô Sở Úy và Trì Sính thật sự là trời sinh một đôi, càm ràm rầy rà không nói, tên này còn độc hơn tên kia.
Uống hai hớp nước mát, dập tắt lửa trong lòng, đặt mông ngồi xuống ghế, nhìn chằm chằm vào Ngô Sở Úy.
"Nghĩa là hôm đó cậu đi rồi thì không nói gì cả?"
Ngô Sở Úy rầu rĩ: "Nói rồi, nên nói đều nói rồi."
"Anh ta không để ý đến?"
Nói đến chuyện này, Ngô Sở Úy thống khổ ôm đầu.
"Tôi đã bóc trần trắng trợn mặt xấu của mình, kết quả anh ta nói, anh ta chính là thích tôi tệ hại như vậy.
Anh ta còn đổi tên tài khoản mạng, sửa thành cậu là nhóc tệ hại tâm ái của tôi, hình đại diện cũng chính là hai quả trứng.
Cũng không biết anh ta cài phần mềm gì, có ẩn cũng bị anh ta thấy được, rảnh là mở cửa sổ nói chuyện, nhưng mở rồi lại không nói, chỉ để tôi nhìn cái tên tài khoản và hai quả trứng đó, rầu chết tôi rồi..."
Khương Tiểu Soái tìm vui trong khổ, cười đến ứa nước mắt.
"Uổng công trước kia tôi khổ tâm tốn sức cải tạo cậu, người ta lại thích kiểu nguyên sinh của cậu hả?"
Ngô Sở Úy đã không còn tâm trạng nào suy nghĩ những chuyện này, con mắt to tròn nay ảm đạm không ánh sáng, mê mang nhìn xung quanh, thống khổ tìm chỗ để dựa dẫm.
"Vậy sau đó cậu có nói với anh ta muốn cắt đứt không?" Khương Tiểu Soái hỏi.
"Ngày ngày nói, luôn biểu đạt ra, nhưng chẳng ích gì, người ta luôn không xem lời tôi ra gì, nên làm gì thì vẫn làm thế thôi!" Ngô Sở Úy hít mũi, "Cả ngày nhìn tôi rèn luyện, để tôi luyện thân thể cho tuyệt lên, đợi anh ta thao."
Khương Tiểu Soái ghé vào tai Ngô Sở Úy nhỏ giọng nói: "Nếu không thì cậu cho anh ta biết mục đích cậu tiếp cận anh ta đi, đảm bảo sau khi biết chân tướng, anh ta sẽ triệt để chết tâm với cậu."
"Nếu tôi không thừa nhận, nhiều lắm chỉ bị bạo cúc, nếu thừa nhận, cả người cũng bị bạo luôn!"
Khương Tiểu Soái cũng rất sầu não: "Ôi...!nói cũng phải! Cho dù hai người về sau có bên nhau, chuyện này cũng là một mối họa ngầm."
"Tôi đã muốn thừa nhận từ lâu rồi, nhưng không có gan!" Ngô Sở Úy kéo tay Khương Tiểu Soái, ánh mắt cầu trợ giúp nhìn hắn: "Sư phụ, anh cho tôi mượn lá gan đi, anh trừ tâm bệnh cho tôi đi!"
Khương Tiểu Soái lực bất tòng tâm rút tay mình về, không phải vi sư không chịu giúp cậu, mà hoàn cảnh của vi sư còn nguy hiểm hơn cậu nữa đó!
Hai tiểu tuấn nam tự mua dây buộc mình đang rầu rĩ, cửa lại vang lên.
"Tổng giám đốc, có người tìm."
Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái đồng thời sửng sốt, Khương Tiểu Soái cũng chuẩn bị tâm lý sẽ chui xuống gầm bàn luôn rồi.
"Ai vậy?" Ngô Sở Úy hỏi.
Thư ký nói: "Một nhân viên giao hàng, nói có vài thứ cần ngài đích thân ký tên."
Hai người cùng thở ra nhẹ nhõm, Ngô Sở Úy mở miệng: "Bảo người đó vào đi."
Không bao lâu, một người đàn ông trẻ tuổi mặc âu phục mang giày da, ngũ quan đoan chính bước vào.
"Ngài Ngô, đây là đồ ngài Trì Sính muốn tôi giao cho ngài, xin ngài phải tự mình kiểm tra.
Ngài Trì Sính muốn tôi chuyển cáo cho ngài, nội dung như sau: Bất kể mục tiêu xa xôi bao nhiêu, chúng ta đều có thể biến nó thành một mục tiêu nhỏ, mỗi khi hoàn thành một mục tiêu, chúng ta sẽ gần thành công thêm một bước.
Tôi tin chắc, thông qua sự đồng tâm hiệp lực của hai chúng ta, nhất định có thể trừ bỏ mọi khó khăn, đạt được thắng lợi sau cùng."
Ngô Sở Úy nghe mà mắt nhìn thẳng tắp, cái này là đang nói gì thế hả?
Người kia nói xong, mỉm cười theo tính nghề nghiệp, lịch sự bắt tay với Ngô Sở Úy.
"Ngài Ngô, chúc ngài và ngài Trì hợp tác vui vẻ."
Nhân viên đó đi rồi, Ngô Sở Úy và Khương Tiểu Soái quay mặt nhìn nhau.
"Chuyện gì thế này?" Khương Tiểu Soái mở miệng trước.
Ngô Sở Úy phất tay, "Tôi cũng không biết, tôi chẳng hiểu anh