Quách Thành Vũ dẫn Ngô Sở Úy đến một câu lạc bộ khiêu vũ, ban ngày ở đây rất yên tĩnh, chỉ có vài nhân viên phục vụ đi qua đi lại trong các phòng riêng.
Quách Thành Vũ hiển nhiên là khách quen ở đây, vừa vào không bao lâu, đã có nhân viên phục vụ tích cực đến chào hỏi.
Ngô Sở Úy và Quách Thành Vũ vào một phòng riêng, một nam phục vụ lẳng lơ cũng theo vào, lúc có lúc không cọ lên người Quách Thành Vũ, hàm ý trêu chọc rất rõ ràng.
Ngô Sở Úy dù sao cũng là thẳng nam, thấy cảnh này, trong lòng ít nhiều cũng thấy chán ghét.
Quách Thành Vũ ở trước mặt Ngô Sở Úy vẫn coi như chú ý hình tượng, cảnh cáo nam phục vụ lẳng lơ kia rất rõ ràng.
"Hôm nay thành thật chút cho tôi, tôi đến để nói chuyện."
Nhóc kia cũng rất nghe lời, nói không ồn là không ồn.
"Anh thường xuyên đến đây à?" Ngô Sở Úy hỏi.
Quách Thành Vũ uống rượu, hờ hững nói: "Không đến thường xuyên như Trì Sính."
Câu này lập tức chọt trúng chỗ ngứa của nhóc lẳng lơ kia, liền vội vã nghe ngóng với Quách Thành Vũ: "Đúng rồi, Trì thiếu sao lâu như vậy chưa đến? Gần đây anh ấy bận cái gì sao? Em nhớ anh ấy muốn chết rồi."
Quách Thành Vũ cố ý hỏi: "Cậu lại thiếu thao hả?"
Nhóc lẳng lơ cười không chút liêm sỉ: "Đúng vậy! Anh về nói cho Trì thiếu, mông em ngứa, bảo anh ấy mau đến thao."
Rượu trái cây trong miệng Ngô Sở Úy phun đầy đất.
Không bao lâu, Quách Thành Vũ nhận được một cuộc điện thoại ra ngoài, bên trong chỉ còn lại Ngô Sở Úy và nhóc lẳng lơ kia.
Nhóc lẳng lơ ngồi gần đó nhìn y cười cười, thấy y không có ý bài xích rõ ràng, rất nhanh liền dính qua.
"Anh là thẳng à?"
Ngô Sở Úy kéo cánh tay đang gác trên chân ra, mặt không biểu cảm nói: "Phải."
Nhóc lẳng lơ bĩu môi, "Chưa từng làm với nam sao?"
Ngô Sở Úy không muốn trả lời vấn đề này, nên hỏi ngược lại cậu ta.
"Trước kia Trì Sính luôn đến nơi này sao?"
Nhóc lẳng lơ gật đầu: "Có một thời gian ngày nào cũng đến, tối còn ở lại đây."
Trong lòng Ngô Sở Úy đã có hiểu biết rõ ràng, truy sâu vào quá khứ của Trì Sính, chắc chắn là tự tìm không vui, nhưng vẫn không nhịn được muốn nghe.
"Anh ta đến đây chơi cái gì?"
"Chơi người đó! Lẽ nào còn thật sự đến đây ca hát khiêu vũ sao!"
Tim Ngô Sở Úy đột nhiên căng chặt, lại hỏi: "Anh ta chơi cái gì?"
Nhắc đến cái này, nhóc lẳng lơ lập tức hứng thú.
"Trì thiếu thích chơi khẩu vị nặng, quần P, SM gì đó đều là chuyện thường như cơm bữa, khi anh quẹo ở ngoài kia có chú ý thấy căn phòng thứ hai bên phải không? Đó chính là phòng chuyên cung cấp phục vụ đặc biệt.
Trì thiếu vừa vào đã có tiếng ma khóc sói tru, chơi rất hứng thú.
Kinh điển nhất chính là "đầu người đuôi rắn, mấy người bị treo ngược trên không, một con rắn từ phía dưới chui vào, giống như đuôi rắn, đuôi nào ngắn nhất là giành thắng lợi, ai làm rớt ra phải chịu phạt."
Ngô Sở Úy suýt nữa trợt khỏi sô pha.
Nhóc lẳng lơ lại nói: "Chẳng qua tiền Trì thiếu cho nhiều nhất, hơn nữa trừ phục vụ đặc biệt ra chưa từng mắng chửi sỉ nhục phục vụ, cho nên người ở đây đều thích anh ấy, điểm quan trọng nhất là, kỹ thuật của Trì thiếu cực tốt, cho dù chơi đến mức nứt da rách thịt, cũng có thể khiến anh sướng không chịu nổi." Nói xong mặt lại đỏ lên.
Ánh mắt u ám của Ngô Sở Úy liếc nhìn nhóc lẳng lơ: "Nghe cậu nói vậy, cậu chơi với anh ta không ít đúng không?"
Nhóc lẳng lơ vui vẻ ra mặt: "Anh ấy gọi tôi nhiều nhất, anh ấy nói tôi nghe lời, muốn giày vò thế nào thì giày vò thế đó, anh nhìn vết sẹo trên eo tôi đi, là do đầu thuốc của Trì thiếu làm phỏng, anh nhìn cái vòng nhũ này đi, cũng là anh ấy đeo cho tôi.
Còn nữa còn nữa, vết máu Trì thiếu quất trên mông tôi hiện tại còn chưa lui hết, không tin tôi cởi cho anh coi."
Ngô Sở Úy vội đưa tay: "Không cần."
Tiếc rằng, muộn rồi, nhóc lẳng lơ đã c.ởi quần, dấu vết "thương yêu" dữ tợn chồng chéo khắp cái mông, khiến Ngô Sở Úy nhìn mà lòng lạnh lẽo.
Quách Thành Vũ nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy Ngô Sở Úy đang muốn ra khỏi phòng.
"Hê, sao cậu lại ra đây?"
Sắc mặt Ngô Sở Úy có chút phức tạp: "Công ty có chút chuyện, tôi đi trước, ngày khác lại nói."
Quách Thành Vũ ném ra một xấp tiền rồi cũng đi.
Khương Tiểu Soái tối qua gọi điện cho Ngô Sở Úy, vẫn luôn tắt máy, nghĩ có lẽ hai người đó đang làm chuyện kia, nên cũng không có ý quấy rầy nữa.
Kết quả sáng sớm thức dậy gọi, vẫn ở trạng thái tắt máy, Khương Tiểu Soái cảm thấy lo lắng.
Chuyện này rốt cuộc là thành rồi hay chưa thành hả?
Đang nghĩ thế, một vị khách không mời tìm đến.
Khương Tiểu Soái liếc mắt nhìn Quách Thành Vũ: "Anh đến làm gì?"
"Cho cậu biết một chuyện vui."
Ánh mắt Khương Tiểu Soái xa xăm: "Anh còn có thể có chuyện vui?"
Quách Thành Vũ tự tiện lấy lê trên bàn trà cắn một cái, bâng quơ nói: "Không phải Trì Sính ăn hiếp cậu sao? Tôi đã giúp cậu báo thù rồi.
Tôi mời Đại thiết đầu đến ổ dâm mà Trì Sính thường đi nhất, khiến suy nghĩ của cậu ta rối tung lên.
Cậu đoán Đại thiết đầu nghe được những điều kia rồi, có phế Trì Sính đi không?"
Huyệt thái dương của Khương Tiểu Soái nhảy lên một hồi, một dự cảm không hay bao trùm toàn thân.
"Anh...!anh dẫn cậu ta đi lúc nào?"
Quách Thành Vũ rất tài tình dời về trước một ngày.
"Chiều hôm qua."
Khương Tiểu Soái suýt nữa ngã ngửa xuống đất, uổng công sáng nay tôi đã làm công tác tư tưởng nhiều như thế, vốn cho rằng chuyện này đã thành công tám chín phần rồi, thế nhưng vào giờ khắc mấu chốt, lại bị Quách Thành Vũ chen vào.
Thất bại trong gang tấc!
Khương Tiểu Soái đã không bận tâm hình tượng nữa, nắm cổ áo Quách Thành Vũ gầm lên.
"Má