Mấy ngày dưỡng cúc hoa, người Ngô Sở Úy nhớ nhất chính là Khương Tiểu Soái.
Thoáng cái đã hơn nửa tháng không thấy hắn, gọi điện thoại tắt máy, thân thể bất tiện, Trì Sính lại không cho y ra ngoài.
Mỗi ngày xe đón xe đưa đến công ty, còn cài một tai mắt trong công ty, thời gian đi làm trông giữ chặt chẽ, đi họp bàn bạc tất cả mọi chuyện đều do thư ký thay thế, kiên quyết không cho ra khỏi cửa.
Nói trắng ra, chính là từ nằm sấp trên giường của Trì Sính chuyển sang nằm trên giường trong phòng làm việc.
Có một hôm, tai mắt này thực sự hiếu kỳ, liền hỏi Ngô Sở Úy: "Tổng giám đốc Ngô, ngài mới vừa làm xong phẫu thuật rò hậu môn hả?"
Ngô Sở Úy đen mặt, tên Trì Sính này miệng thiệt thiếu đánh! Chuyện này cũng có thể nói bậy sao? Nếu truyền đến tai nhân viên trong công ty, tổng giám đốc như y còn mặt mũi gì nữa?
"Không phải." Trực tiếp phủ nhận.
Tai mắt thở ra nhẹ nhõm: "Không phải thì tốt rồi! Tổng giám đốc Ngô, ngài biết không? Tôi có một người bạn, lúc trước vừa làm xong phẫu thuật rò hậu môn, trời ơi! Phải nói là thảm! Tôi đi ngang phòng bệnh đó, bên trong toàn tru tréo như giết heo!"
Ngô Sở Úy âm thầm đáp lại một câu xa xăm, cảm ơn, tôi chỉ bị nứt mông thôi.
"Tổng giám đốc Ngô, ngài biết người bạn của tôi tại sao mắc phải cái bệnh này không?"
Ngô Sở Úy hoàn toàn không thấy hứng thú, chân mày nhíu lên, không để tâm hỏi: "Sao lại bị?"
"Cậu ấy à! Là một G, hơn nữa còn là người nằm dưới."
Ngô Sở Úy giật mình, sống lưng nổi lên một cơn khí lạnh.
Tai mắt lại nói tiếp: "Hiện tại đồng nghĩa với có hai lỗ đít, một cái cậu ấy không thể khống chế được, khi không sẽ có thứ từ bên trong chảy ra.
Ôi, cũng tại cậu ấy không biết điều độ một chút, khai thác lạm dụng mảnh đất phía sau không chút tiết chế, phá rừng khai hoang, dẫn đến đất màu trôi mất."
Tim Ngô Sở Úy đập mạnh, trước khi mở miệng suýt nữa đã cắn phải lưỡi.
"Có nghiêm trọng như thế không?"
Nghe câu này, trên mặt tai mắt lộ ra vẻ mặt nghĩ còn sợ.
"Ối trời! Anh không biết đâu! Những người bệnh đã làm xong phẫu thuật, có vài người hung hãn hệt như Trì thiếu vậy, vẫn nằm úp trên giường kêu gào, khóc cha gọi mẹ.
Bạn tôi còn coi như nhẹ, nằm viện nửa tháng đã sụt gần năm kg, thấy tôi câu đầu tiên chính là: Ngay cả ý định phế anh ta tôi cũng có rồi!"
Khóe môi Ngô Sở Úy co giật vài cái, tinh thần nằm trong trạng thái sắp tan rã phân ly.
Tai mắt lại nói tiếp: "Ban đầu cậu ấy chỉ bị nứt mông hơi nhẹ, không mấy chú ý, sau đó thời gian lâu rồi, bệnh tình liền chuyển nặng."
Ngô Sở Úy: "..."
Tai mắt thấy sắc mặt Ngô Sở Úy có chút khác thường, vội giải thích: "Tổng giám đốc Ngô, anh đừng sợ, cậu ấy thuộc trường hợp đặc biệt, anh lại không làm với đàn ông."
Ngô Sở Úy: "..."
Tai mắt có chút lúng túng: "Chuyện này, cho dù anh và đàn ông thật sự từng có hành động tương tự, cũng không nhiều lần như cậu ấy đúng không? Cái kiểu không cần mạng, nửa tháng làm một lần, một lần còn muốn đến hai ba lần đó."
Ngô Sở Úy: "..."
Tai mắt căng chặt họng lại mở miệng: "Cho dù thật sự làm thế, cũng không nhất định trúng chiêu đúng không? Có bao nhiêu tên đàn ông có mệnh căn vừa thô vừa dài như thế đâu?"
Ngô Sở Úy: "..."
Dưới sự bảo vệ tận tâm của Trì Sính, thân thể Ngô Sở Úy đã khỏe hắn, nhưng bóng ma "rò hậu môn" chung quy không thể xua tan.
Mấy hôm nay khi tắm rưa, Ngô Sở Úy luôn vô thức sờ sờ bên trong, sợ có thêm một cái lỗ.
Lúc này, y càng nhớ Khương Tiểu Soái.
Công ty nhận được một hạng mục lớn, Ngô Sở Úy rất xem trọng, buổi chiều dẫn nhân viên đi thực địa khảo sát, cho đến tối mới về.
Xe của Trì Sính lặng lẽ đậu ở bên đường.
Đã giữa mùa thu, Ngô Sở Úy lại đổ mồ hôi nóng.
"Không phải tôi đã gọi điện báo anh về trước sao?" Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính duỗi tay ra ngoài cửa sổ, ngắt mạnh lên giữa đôi mày của Ngô Sở Úy, cười nói: "Toàn thân là mồ hôi, lên xe, tôi chở cậu đi ngâm suối nước nóng."
Ngô Sở Úy thầm nói, anh đây là muốn đi ngâm suối nước nóng hay là muốn ngâm tôi hả?
"Tối nay tôi muốn về nhà xem thử, mẹ tôi nhớ tôi." Ngô Sở Úy nói.
Thật ra là y nhớ Khương Tiểu Soái, muốn nhân thời gian này nghe ngóng tình trạng của sư phụ mình.
Trầm mặc hồi lâu, Trì Sính mở miệng.
"Vậy được, cậu lên xe đi, tôi đưa cậu về."
"Không cần đâu." Ngô Sở Úy nói: "Tôi tự lái xe về là được."
Trì Sính kéo tay y: "Cậu quên xe của mình để ở nhà sao?"
Ngô Sở Úy còn muốn nói gì đó, kết quả bị Trì Sính trực tiếp tha vào từ cửa sổ xe, vóc dáng hơn một mét bảy chui ngang vào xe, còn chưa kịp lật người, đã bị cánh tay mạnh mẽ của Trì Sính lôi vào lòng.
Cửa sổ xe bị nâng lên, đèn xe tắt sạch, không khí bên trong căng thẳng lại kíc.h thích.
Ánh mắt sắc bén của Trì Sính chạm vào đường nhìn của Ngô Sở Úy, liếc mắt xuống, lộ ra khí thế cuồng bạo muốn cắn nuốt, Ngô Sở Úy run lên, mẹ nó, xem điệu này là muốn chơi trò rung xe sao?
Ngô Sở Úy nghĩ đúng rồi, Trì Sính thật sự có ý định đó.
"Mẹ tôi ngủ rất sớm, nếu tôi về trễ hơn, mẹ tôi sẽ nôn nóng." Ngô Sở Úy nói.
Trì Sính hoàn toàn không để ý đến lời y, cúi đầu xuống cắn, cắn từ chân mày đến xương quai xanh, lại từ xương quai xanh lên đến xương sườn, sau đó trực tiếp trượt đến xương hông.
Ngô Sở Úy xô đẩy, thở gấp, không bao lâu đã chống không được, tay mò vào trong vạt áo của Trì Sính, cố sức x0a nắn cơ ngực của hắn.
Không khí trong xe càng lúc càng nóng, tâm hỏa càng