Sáu giờ tối, trời đã tối đen, Khương Tiểu Soái nhìn ra ngoài, lầm bầm: "Chắc Trì Sính đã tan ca rồi nhỉ?"
Ngô Sở Úy nói: "Năm giờ đúng giờ tan ca."
"Vậy tính ra đã đến khách sạn rồi, đồng nghiệp nữ ở đơn vị của Trì Sính có không ít đúng không? Nhiều mỹ nữ vây quanh xum xoe nam thần của các cô ấy, cậu là người sở hữu nam thần, lúc này có suy nghĩ thế nào?"
Cuộn ống giấy đưa tới miệng Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy nói như thật: "Tôi rất cảm tạ các cô ấy đã giúp tôi chia sẻ áp lực."
"Nếu không chỉ là áp lực, mà cả phương diện tài lực thì sao?"
Ngô Sở Úy hít mạnh một hơi, mặt nghẹn muốn xanh luôn.
"Vậy tất nhiên là tốt rồi, cầu còn không được mà!"
Khương Tiểu Soái cười rút ống giấy lại, vỗ vai Ngô Sở Úy nói: "Cậu ở đây trông nhà dùm tôi, tôi ra ngoài mua chút gì ăn, tối nay ăn cơm với cậu xong rồi mới đi." Nói xong khoác áo ra ngoài.
Ngô Sở Úy một mình ở lại phòng khám, bên ngoài là đường lộ, xe tới lui không dứt, đặc biệt náo nhiệt, nhưng trong lòng lại trống rỗng.
Khương Tiểu Soái không nhắc còn hay, vừa nhắc y liền thật sự có chút hối hận.
Cầm di động lên, hơn nửa tiếng không có tin nhắn chưa đọc nào cả.
Chắc đã vào phòng rồi đi? Khẳng định có không ít nữ đồng nghiệp tiếp cận anh ta, hỏi anh ta: Anh có tình nhân không? Nếu Trì Sính nói không có, mấy cô nàng đó khẳng định sẽ nói: Lừa ai vậy? Chúng tôi không tin đâu, phạt anh uống một ly.
Nếu Trì Sính nói có, họ nhất định sẽ nói: Tổn thương trái tim chúng tôi quá, phạt anh làm một ly.
Mấy ly rượu vào bụng, đói bụng đã nhiều ngày như thế, xung quanh toàn là thịt, có thể giữ nổi sao?
Nghĩ thế, Ngô Sở Úy lại gửi tin nhắn cho đồng nghiệp nữ của Trì Sính.
"Nếu Trì Sính uống nhiều làm bậy, cô liền quất anh ta!"
Xuất thần rất đáng sợ, nó sẽ khiến cho bạn khi gửi tin nhắn, chọn sai đối tượng gửi, thuận tay gửi tin nhắn vào số của người đó.
Ngô Sở Úy làm chuyện ngu xuẩn này, đợi khi ý thức được, tin nhắn đã gửi đi rồi.
Lúc này, y chỉ hận không thể lao ra ngoài bứt đứt cáp điện, ngăn cản tin nhắn này truyền đi.
Đáng tiếc, một giây sau Trì Sính đã nhận được tin nhắn này.
"Nếu Trì Sính uống nhiều làm bậy, cô liền quất anh ta!"
"..."
Lúc này Cương Tử đã thắng xe, Trì Sính bỏ di động vào túi áo, làm như không có gì bước vào phòng khám.
Ngô Sở Úy đang nôn nóng bất an, bóng dáng Trì Sính đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt, nói không rõ là hoảng sợ hay vui mừng, tóm lại tim đập cực nhanh, nhưng lại cảm thấy bình ổn kỳ lạ.
"Tin nhắn tôi gửi vừa rồi anh nhận được chưa?" Ngô Sở Úy hỏi.
Trì Sính đáp: "Tin nhắn gì?" Ra vẻ muốn lấy di động ra khỏi túi.
"Đừng xem, không có gì."
Ngô Sở Úy nhanh chóng kéo tay Trì Sính ra khỏi túi, rồi cứ nắm chặt không buông, hỏi: "Sao anh đến đây?"
Trì Sính nắm ngược lại tay Ngô Sở Úy, hắn vừa mới xuống xe, bàn tay đặc biệt ấm áp.
"Qua đón cậu về nhà."
Ngữ khí của Trì Sính rất bình thản, nhưng trong lòng Ngô Sở Úy lại nổi sóng gợn không nhỏ, trong một thoáng, hình như thật sự có một mái nhà mơ mơ hồ hồ.
Tuy rằng có hơi sắ.c tình, có hơi b.iến thái, nhưng quả thật đó là ổ an lạc của hai kẻ điên bọn họ.
Nghĩ thế, nụ cười liền không giữ được.
Trên đời này chính là có dạng sinh vật đặc thù như thế tồn tại, bọn họ âm mưu toan tính người khác, kết quả kế hoạch thất bại, ngược lại bản thân lại trộm vui, còn không phải là do ăn no rửng mỡ sao?
Trì Sính cảm thấy tay Ngô Sở Úy hơi lạnh.
Người đàn ông biết quan tâm sẽ nói: "Nào, để tôi sưởi ấm cho."
Người đàn ông khốc sẽ nói: "Đi, chúng ta ra ngoài sưởi ấm."
Cuối tháng mười hai, thời tiết Bắc Kinh đã rất lạnh, trên khung bóng rổ phủ một lớp sương mỏng.
Ngô Sở Úy đã rất lâu không đến đây đánh bóng, hiện tại y toàn đến phòng tập thể thao chính quy, còn có huấn luyện viên ở cạnh chỉ dẫn, đường nét cơ bắp trên người càng lúc càng xinh đẹp.
Nhưng chạy nhảy ở sân bóng rổ rộng rãi lại đơn giản này, tâm trạng của Ngô Sở Úy đặc biệt thoải mái, máu trên người đều nóng lên, giống như tìm được k.ích thích mà lúc trước từng liều mình hướng tới.
Tuy mặc rất nhiều, nhưng động tác không bị trở ngại, tránh trái tránh phải trong sự truy k.ích của Trì Sính, linh hoạt ứng b.iến, thành thạo điêu luyện.
Bỗng nhiên xoay người, còn chưa nhảy lên, mông đã bị hai bàn tay giữ chặt.
Một năm trước cũng bị Trì Sính sờ mó kiểu này, lúc đó chỉ cảm thấy tức giận, có mầm lửa xoẹt xoẹt bùng lên.
Hiện tại cũng có một mầm lửa xoẹt xoẹt bùng lên, nhưng lại b.iến thành một loại lửa khác, một loại lửa quỷ có thể khiến chó độ.ng dục.
Ngô Sở Úy thở gấp vài hơi, nắm cổ tay Trì Sính nói: "Tôi còn muốn chơi một lát nữa."
Trì Sính không ép y, hiếm khi thấy y hoạt bát vui vẻ, nên để mặc cho con chó đực này vui đùa.
Trải qua một năm rèn luyện, hiện tại động tác úp rổ của Ngô Sở Úy đã nhẹ nhàng ăn khớp, liền mạch lưu loát.
Hai tay nắm chặt khung rổ không xuống, cố ý khoe khoang lực cánh tay của mình.
Trong lòng thầm đếm 1, 2, 3, 4...
Khi đếm đến 9, phần eo đột nhiên lắc lư, thân thể mất cân bằng, hai tay trượt khỏi khung rổ.
Trì Sính cứ thế giữ cái mông ấn trên vai, hai tay kẹp chặt eo Ngô Sở Úy, với tay giữ