Vì điện thoại bị gián đoạn giữa chừng, gọi lại cũng không thể liên lạc, Ngô Sở Úy khẩn trương, nhét bản phác thảo thiết kế cho kỹ sư, lái xe đến phòng khám.
Trước kia cũng có lúc từng không liên lạc được với Khương Tiểu Soái, nhưng vẫn không nôn nóng như bây giờ, dường như ẩn ẩn cảm thấy gì đó, nhất định phải xác nhận Khương Tiểu Soái không có việc gì mới có thể an tâm.
Cuối cùng đến phòng khám, Ngô Sở Úy đóng cửa xe bước vào.
Khương Tiểu Soái hoàn hảo không bị gì ngồi ở cạnh bàn khám bệnh, vùi đầu không biết đang làm gì.
Ngô Sở Úy thở phào nhẹ nhõm đồng thời cũng không khỏi bực mình, đổ ụp xuống ngay một câu: "Anh đó sao không nghe điện thoại của tôi? Tôi còn tưởng anh gặp chuyện gì chứ! Má, làm tôi nóng ruột đổ đầy mồ hôi! Lần sau anh..."
Đợi Khương Tiểu Soái ngẩng đầu lên, Ngô Sở Úy thấy mặt hắn, đột nhiên không nói nên lời nữa.
Y chưa từng thấy biểu cảm âm u như thế trên mặt Khương Tiểu Soái bao giờ, đôi mắt giống như bị sương mù bao trùm, vô cớ làm người ta nặng nề.
"Anh sao vậy?" Ngô Sở Úy cẩn thận hỏi.
Khương Tiểu Soái cố gắng chỉnh lại vẻ mặt cho bình thường, "Tôi không sao cả!"
Ngô Sở Úy chậm rãi đi tới, ngồi đối diện Khương Tiểu Soái, nhìn thẳng vào hắn, nói: "Tiểu Soái, anh không thể đối xử với tôi như thế, hai chúng ta vừa quen biết tôi đã trút hết tâm sự cho anh rồi."
Khương Tiểu Soái nói: "Vậy cậu cho tôi biết mật mã kim khố của cậu đi."
Ngô Sở Úy lập tức mắc nghẹn, mất nửa ngày mới phun được một câu.
"Căn bản không phải cùng một chuyện."
Khương Tiểu Soái cuối cùng cũng lộ ra nụ cười.
Dưới thế công truy đuổi không tha, mềm nắn rắn buông của Ngô Sở Úy, phòng tuyến tâm lý của Khương Tiểu Soái bị đứt, cuối cùng mở miệng.
"Anh ta lại đến tìm tôi."
Anh ta? Ngô Sở Úy cân nhắc một chút: "Anh ta mà anh nói, chắc không phải là...!Lý Thao?"
"Mạnh Thao." Khương Tiểu Soái cải chính.
"Đúng đúng, Mạnh Thao." Ngô Sở Úy lộ ra vẻ mặt quái dị, "Thật sự là anh ta sao?"
Lúc trước khi Khương Tiểu Soái nhắc đến người này với Ngô Sở Úy, cũng từng nói về vài chuyện giữa họ, không phải rất tỉ mỉ, Ngô Sở Úy đã quên gần hết, chỉ nhớ người này từng có lỗi với Khương Tiểu Soái.
"Vậy càng tốt nha!" Ngô Sở Úy vỗ bàn, hưng phấn nói: "Lúc trước không phải anh từng nói sao? Sớm muộn cũng có một ngày, anh phải rửa sạch mối nhục trước kia.
Khó khăn lắm mới trông được cơ hội này! Hiện tại không xẻo anh ta thì còn đợi tới khi nào? Anh phải..."
Thấy sắc mặt càng lúc càng nghiêm trọng của Khương Tiểu Soái, Ngô Sở Úy cứng họng không nói tiếp được nữa.
Trầm mặc hồi lâu, Khương Tiểu Soái thờ ơ nói: "Người có thể khiến cậu khi nói sau lưng nghiến răng nghiến lợi, thì luôn là người khi đứng trước mặt sẽ khiến cậu không thể làm gì."
"Chẳng lẽ anh vẫn còn tình cảm với anh ta?" Ngô Sở Úy rất khó hiểu, "Anh ta đối xử với anh như vậy!!"
Khương Tiểu Soái cười lạnh: "Không còn từ lâu rồi."
"Vậy anh còn khó chịu làm gì nữa chứ?"
Khương Tiểu Soái nói: "Không biết, đơn thuần là tự làm khó bản thân thôi."
Không biết tại sao Khương Tiểu Soái lại có thái độ như thế, làm Ngô Sở Úy bỗng nhớ tới Trì Sính.
"Tôi không hiểu, sao các anh ai cũng nghĩ thế cả? Anh nhìn tôi đi, lúc trước bị Nhạc Duyệt tổn thương sâu thế nào, hiện tại thì sao rồi? Còn không phải đã chỉnh cho cô ta sụp đổ sao!"
Khương Tiểu Soái hiện tại mới phát hiện, Ngô Sở Úy mới là tảng đá cứng chân chính, trình độ kiên cố khiến người ta phải tặc lưỡi.
Ngô Sở Úy lại nói, "Lúc trước anh giáo dục tôi thế nào? Trứng gà, đập vỡ từ bên ngoài là thức ăn, đập vỡ từ bên trong là sinh mạng.
Đồ đệ tôi đã phá vỏ trứng chui ra rồi, sư phụ anh lẽ nào muốn để người ta đem nấu sao?"
Quả nhiên là sư đồ liên tâm, Ngô Sở Úy nói ra câu này, tuyệt đối có thể chọt đến cõi lòng Khương Tiểu Soái.
"Được rồi, tôi biết rồi, cậu đi lo chuyện của mình đi." Ngữ điệu của Khương Tiểu Soái đã nhẹ đi không ít.
Ngô Sở Úy không đi, "Tôi phải ở bên anh mọi lúc mọi nơi, cho đến khi anh vượt qua khó khăn!"
"Đừng!" Khương Tiểu Soái vội đình chỉ, "Tôi sợ tôi vượt qua khó khăn này rồi, khó khăn lớn hơn sẽ tới, cậu nên đi mau đi, tôi cũng chỉ xoắn xuýt một hồi thôi, thật sự chỉ một lát thôi..."
Nói xong đẩy Ngô Sở Úy ra ngoài.
Không ngờ, Ngô Sở Úy lại ôm chầm lấy Khương Tiểu Soái, ôm rất chặt.
"Tiểu Soái, khi tôi khó khăn nhất, là anh vẫn luôn ở cạnh bên khích lệ tôi.
Hiện tại anh gặp khó khăn, sao tôi có thể bỏ anh lại một mình chứ? Không cần nói gì cả, anh em đây ở bên anh đến cùng!"
Quách Thành Vũ ra ngoài một chuyến, trở về đúng lúc bắt gặp cảnh này.
Hai nhóc điển trai ôm nhau chặt khít, tay Ngô Sở Úy còn luôn vỗ vỗ sau đầu Khương Tiểu Soái nhà hắn.
"Cảm ơn cậu bảo quản thay tôi, bây giờ có thể trả cho tôi rồi."
Quách Thành Vũ đưa tay ra nhìn Ngô Sở Úy, ý bảo y đưa Khương Tiểu Soái vào lòng mình.
Ngô Sở Úy vẻ mặt phòng bị nhìn Quách Thành Vũ, "Tôi không yên tâm giao anh ta cho anh."
"Dù không yên tâm cũng vẫn đáng tin hơn cậu." Hất cằm ý bảo Ngô Sở Úy mau thả người.
Ngô Sở Úy vẫn ôm rất chặt, "Sao tôi không đáng tin?"
"Tiểu cúc của cậu quá trắng mịn." Quách Thành Vũ đột nhiên phun ra một câu.
Ngô Sở Úy sửng sốt một chút, lẽ nào hôm đó lúc để Khương Tiểu Soái kiểm tra "rò hậu môn", bị Quách Thành Vũ thấy được? Má ơi, không phải chứ? Chỗ đó không phải tiệm ăn sao? Ấy...!chỗ đó chính là tiệm ăn tại cậu lạc bộ tư nhân của Quách Thành Vũ...
Quách Thành Vũ nhân lúc Ngô Sở Úy ngơ ngẩn, kiên quyết lôi Khương Tiểu Soái ra khỏi lòng y.
"Tiểu Soái sẽ do tôi bảo vệ, không cần cậu bận tâm, cậu nên lo lắng cho bản thân mình thì hơn!"
Ngô Sở Úy cứng miệng, "Tôi có gì phải lo lắng chứ? Chỉ là kiểm tra bình thường, mông tôi đây rất đường hoàng! Anh có ngon thì nói với Trì Sính đi! Không phải anh giỏi nhất là châm ngòi ly gián sao? Dứt khoát làm đến nơi đi, chia cắt hai chúng