Yêu Phải Tình Địch

Làm Ra Vẻ


trước sau


Lý Chi Linh đi không bao lâu, Ngô Sở Úy liền xách túi đồ ăn vặt giống hệt vậy đi dạo ở mấy phòng làm việc cạnh phòng Trì Sính, phân chia đồ kiếm tình cảm, xây dựng một hình tượng tốt đoàn kết thân ái cho Trì Sính.
"Lại phát đồ ăn hả?" Đồng chí tiểu Trương cách vách Trì Sính trêu chọc: "Lần này lại là ai tài trợ vậy?"
Ngô Sở Úy nháy mắt với hắn: "Anh nói đi?"
Đồng chí tiểu Trương lập tức cười ha ha: "Hóa ra là thiên kim của cục trưởng thưởng cho, vậy tôi phải ăn nhiều hơn mới được, bình thường đều là chúng tôi tặng quà cho cô ta, khó khăn lắm mới đến phiên chúng tôi chiếm tiện nghi của cô ta."
Trong lòng Ngô Sở Úy vừa nghẹn khuất vừa cao hứng, cao hứng là đồng nghiệp của Trì Sính phối hợp như thế, nghẹn khuất là đưa đẩy giữa Lý Chi Linh và Trì Sính đã đến mức đi sâu lòng người như thế.
Buổi tối khi Ngô Sở Úy đến đón Trì Sính, Trì Sính quả nhiên ném túi đồ ăn vặt cho y.
"Anh mua cho tôi?" Ngô Sở Úy cố ý hỏi.
Trì Sính nói: "Không biết ai đặt trên bàn tôi."
Ngô Sở Úy vui vẻ: "Thật tốt, đều là thứ tôi thích ăn."
Muốn hỏi tại sao Ngô Sở Úy không trực tiếp chia túi đồ ăn vặt này cho đồng nghiệp của Trì Sính, làm gì phải tự mình đi mua một phần giống hệt sao? Đó là vì ăn đồ người ta tặng cảm thấy ngon hơn!
Tối nay tắm xong, Trì Sính không cho Ngô Sở Úy mặc đồ, để y trầ.n truồng nằm sấp trên giường.

Sau đó tách mông, đổ một chút chất lỏng không rõ lên tay, bôi lên cửa vào của Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy run rẩy, nghiêng đầu nhìn Trì Sính.
"Anh đang làm gì vậy?"
Trì Sính lắc cái ly trong tay: "Nước ép hạnh đào tôi mật chế, có thể khiến màu sắc ở ch.ỗ kín thêm đẹp hơn."
Ngô Sở Úy không nghe thấy phần sau, chỉ nghe được mấy chữ "nước ép hạnh đào" đã lập tức nắm cổ tay Trì Sính, hỏi: "Vừa rồi anh nói là nước ép gì? Nước ép hạnh đào? Nước ép hạnh đào ở đâu ra?"
"Thì ép ra, nhiều hạnh đào như thế, chỉ ăn thôi không dùng rất lãng phí." Trì Sính nói: "Đương nhiên, hạnh đào chỉ là nguyên liệu chính, tôi còn phối hợp thêm vài thứ khác.

Cậu không biết hạnh đào có thể chăm sóc sắc đẹp sao? Thật ra trong thành phần của rất nhiều loại mỹ phẩm đều có dầu hạnh đào."

Ngô Sở Úy không quan tâm cái này, y chỉ quan tâm hạnh đào của mình, vì cái khỉ gì còn chưa đi qua miệng y, đã trực tiếp đến đoạn cuối của hệ tiêu hóa rồi?! A a a!!! Trả hạnh đào cho tôi!! Đồ súc sinh phí phạm của trời nhà anh!!
Trì Sính tiếp tục động tác trong tay, bôi xong bên ngoài lại bôi bên trong, bình thường hắn thích tách đóa cúc ra nhìn thịt non bên trong, cho nên trong trong ngoài ngoài đều mềm mại.
Nhưng Ngô Sở Úy hoàn toàn không phối hợp, còn đang xoắn xuýt những hạnh đào bảo bối của mình.
"Anh dựa vào cái gì lại tàn phá thứ tôi thích ăn hả?"
Trì Sính nói: "Vì thứ tôi thích ăn."
Ngô Sở Úy tức chết: "Một cái mông mà thôi, cần phải tiêu hao như thế làm gì? Màu nào không phải làm?"
"Cái này không giống." Trì Sính dán vào tai Ngô Sở Úy nói: "Màu sắc tươi ngon, tôi càng thích liế.m."
Lần này Ngô Sở Úy hết từ ngữ luôn.
Nằm trên giường thầm nghĩ, anh cứ đợi đó, đợi tôi tìm được chứng cứ hùng hồn rằng anh và Lý Chi Linh âm thầm cấu kết, ông nhất định sẽ xử anh! Thay đổi những chiêu này thêm lợi hại rồi trả hết lên người anh!
...
Không ngoài dự liệu của Ngô Sở Úy, hôm sau, Lý Chi Linh đến phòng làm việc của Trì Sính kiểm tra thành quả.
Kết quả, trên bàn làm việc trống không.
Oa, thật sự ăn sạch hết rồi à?
Nhưng Lý Chi Linh cúi đầu nhìn, hạt hạnh nhân trong thùng rác vẫn là của hôm qua, chứng minh Trì Sính không ném một chút rác nào vào thùng.

Cái này rõ ràng không thích hợp, vì trong số đồ ăn vặt mà Lý Chi Linh mua cho hắn có hạt dẻ cười, hạt dưa các loại, không thể không tạo ra một chút rác nào được?
Lại lục tìm trong tủ và ngăn kéo của Trì Sính, vẫn không thấy.
Lý Chi Linh tựa vào khung cửa âm thầm cân nhắc, lẽ nào hắn mang đồ ăn vặt về nhà ăn rồi?
Hoặc là không nỡ ăn, cất ở chỗ nào rồi?
Đang nghĩ thế, tiểu Trương cách vách bước ra, thấy Lý Chi Linh, liền kích động nói hớ.
"Công chúa Lý, cho hỏi một chút, hạt dưa đó cô mua ở đâu vậy? Hương vị quả là đích thực."

Lý Chi Linh giật thót, "Anh nói hạt dưa gì?"
Tiểu Trương chỉ bao hạt dưa trong thùng rác, nói: "Chính là loại hạt dưa này, không phải là cô mua cho Trì thiếu sao? Trì thiếu chia cho tôi ăn."
Lý Chi Linh khoanh tay, ra vẻ muốn tra khảo.
"Có phải khi Trì Sính sang phòng anh ăn, anh chủ động mở miệng xin không?"
Tiểu Trương cười: "Đại công chúa à, cô đang đùa với tôi sao? Trì thiếu cho tôi hết cả túi, còn có..." Nói xong lại chỉ chỉ kẹo sơn tra trên bàn: "Cũng là Trì thiếu cho tôi."
Sắc mặt Lý Chi Linh trở nên khó coi.
Tiểu Trương thấy tình hình không đúng, vội biện tội cho mình.
"Không phải chỉ mình tôi ăn, phòng đối diện, còn có phòng bên cạnh, dù sao mấy phòng gần đây đều được chia.

Nếu cô vào, người ta chắc chắn sẽ vỗ tay hoan nghênh."
Lý Chi Linh tức giận nói không nên lời, nghiêng đầu đi ra ngoài.
Tiểu Trương gọi theo: "Cô còn chưa cho tôi biết hạt dưa mua ở chỗ nào đó!"
Trong đầu Lý Chi Linh đã không còn hạt dưa, toàn bộ là nắm đấm!
...
Kết quả, vừa ra khỏi đơn vị Trì Sính, thì thấy xe của Ngô Sở Úy đậu gần đó.
"Chị dâu!" Ngô Sở Úy lại đánh tiếng chào hỏi cô.
Lý Chi

Linh tức giận, bước qua hỏi tội Ngô Sở Úy.
"Không phải anh nói Trì Sính thích ăn những đồ ăn vặt đó nhất sao? Sao tôi tặng anh ấy lại đem chia hết cho người khác chứ?"
"Chuyện này à?" Ngô Sở Úy cố ý ra vẻ khó xử, "Tôi đang muốn nói với cô đây, sau này cô đừng đặt đồ lên bàn làm việc của Trì Sính.


Bình thường anh ta rất hào phóng, thứ gì cũng đều chia cho đồng nghiệp ăn, sau đó mọi người đều theo thói quen lấy đồ trên bàn anh ta để ăn, trước giờ không cần nói tiếng nào."
Lý Chi Linh cảm thấy cân bằng không ít.
"Thì ra là thế à!"
"Đúng vậy." Ngô Sở Úy cười cười, "Cô nghĩ anh ta ghét đồ cô tặng sao?"
Lý Chi Linh bĩu môi: "Không phải tôi cảm thấy anh ấy sẽ ghét, mà cho rằng anh ấy không để tâm."
Ngô Sở Úy an ủi như một người anh tri tâm: "Người như anh ta là miệng như dao lòng như đậu hũ, tối qua hai chúng tôi cùng ăn cơm, anh ta còn khen cô với tôi.

Nói cô đặc biệt tỉ mỉ, hiểu rất rõ khẩu vị của anh ta."
Lý Chi Linh đỏ mặt: "Còn không phải nhờ anh nhắc nhở sao."
Ngô Sở Úy cười phúc hậu: "Cái này tôi không dám nói, nói rồi tổn thương anh ta lắm!"
Lòng tin cùng thiện cảm của Lý Chi Linh dành cho Ngô Sở Úy dâng lên thật cao, không khỏi dò hỏi thêm vài câu.
"Anh là tài xế của Trì Sính sao?"
Ngô Sở Úy chần chừ một chút, nói: "Coi như vậy đi, kiêm luôn trợ lý sinh hoạt."
Còn kiêm cả chức bạn giường và con trai nuôi.
Mắt Lý Chi Linh sáng lên, "Vậy anh rất thân với Trì Sính đúng không? Trừ thỉnh thoảng đưa đón anh ấy đi làm, bình thường có ở cạnh anh ấy nhiều không?"
"Chắc là rất nhiều." Ngô Sở Úy nói khiêm tốn: "Thường xuyên cùng ăn cơm, anh ta ra ngoài làm việc cũng sẽ gọi tôi, thỉnh thoảng cùng đánh bài này nọ."
Ngô Sở Úy đã rất rất khiêm tốn rồi, nhưng vẫn khiến Lý Chi Linh ngưỡng mộ muốn chết.
"Vậy anh có thể giúp tôi chuyển đồ cho anh ấy không?"
Ngô Sở Úy không cần suy nghĩ nói: "Đương nhiên có thể rồi, nguyện ý ra sức cho chị dâu!"
Câu này dụ cho Lý Chi Linh vui đến quên phương hướng.
Cô vội vào xe bàn kỹ hơn với Ngô Sở Úy.

Hỏi y Trì Sính còn thích ăn thứ gì, Ngô Sở Úy hồi báo toàn bộ không sót một cái nào trong số thứ mình thích ăn.


Trừ đồ ăn vặt, trái cây và đồ ăn chính cũng nói rõ không sai sót, tóm lại chỗ có thể chiếm hời thì sẽ không bỏ qua.
Cuối cùng, nhớ lại bánh bao canh ăn hôm qua, lại nhắc Lý Chi Linh một câu.
"Hôm qua lúc ăn cơm anh ta khen bánh bao canh bảo mẫu nhà cô làm rất ngon."
Lý Chi Linh khó hiểu: "Không phải anh nói Trì Sính không thích ăn bánh bao sao?"
Ngô Sở Úy giải thích thế này: "Cô cũng không xem thử coi bánh bao đó là do ai tặng! Ở trước mặt cô thì anh ta không ăn, kết quả tôi mới ăn vài cái anh ta đã muốn liều mạng với tôi rồi! Nói là: Bánh bao tiểu Linh tặng cậu cũng dám ăn? Lấy ra đây, dù không thích ăn tôi cũng phải ăn hết."
Lý Chi Linh bị hai chữ "tiểu Linh" làm choáng váng mất phương hướng, lập tức nói với Ngô Sở Úy: "Vậy ngày mai tôi nhờ bảo mẫu làm thêm một chút, làm luôn phần cho anh."
"Cảm ơn chị dâu nha."
Cảm ơn chị dâu giúp tôi tiết kiệm tiền cơm ngày mai.
Mấy ngày sau đó, Lý Chi Linh liền làm theo những gì Ngô Sở Úy nói, mỗi ngày đều mua rất nhiều đồ ăn ngon, trực tiếp đưa cho Ngô Sở Úy mang về cho Trì Sính.

Ngô Sở Úy không chỉ được ăn đồ ăn vặt miễn phí mấy bữa, hơn nữa tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Nhưng y cũng coi như "phúc hậu", mỗi lần Lý Chi Linh tặng đồ, y đều chị dâu này chị dâu kia, lại tạo thêm chút không khí hào nhoáng, để Lý Chi Linh lầm tưởng rằng cô ta và Trì Sính đã là chàng có tình thiếp có ý, chỉ còn chưa đâm rách lớp cửa sổ giấy này thôi.
Nhưng, có lúc Lý Chi Linh cũng thầm nghĩ, tại sao luôn cảm thấy thái độ của Trì Sính đối với cô không có gì cải biến? Giống như tất cả chuyển biến đều biết được từ miệng Ngô Sở Úy, còn ở chỗ Trì Sính, vẫn chỉ nhận được bộ mặt lạnh nhạt kia.
Thế là, sau một tuần lễ tiêu tiền như nước, Lý Chi Linh đã không kìm nổi nữa.
"Tại sao tôi gọi điện cho Trì Sính, anh ấy luôn không nghe?"
Ngô Sở Úy nói: "Đây là thói quen của anh ta, vừa về đến nhà sẽ chuyển di động sang chế độ yên lặng, không thích thời gian nghỉ ngơi bị phá rối đột ngột.

Cô có thể add tài khoản mạng của anh ta, loại người không thích nói chuyện như anh ta, luôn quen trò chuyện trên mạng."
Lý Chi Linh nghe thế, trong lòng thoải mái hơn không ít.
"Vậy được, anh cho tôi biết tài khoản mạng của anh ấy đi.
Thế là, Ngô Sở Úy cho Lý Chi Linh biết tài khoản mạng của mình.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện