Sáng hôm sau, Ngô Sở Úy gặp Lý Chi Linh, liền đưa cho cô một chiếc hộp gấm.
"Trì Sính bảo tôi đưa cho cô."
Lý Chi Linh lộ vẻ vui mừng, nhưng lập tức lại bĩu môi.
"Một chút thành ý cũng không có, quà sinh nhật sao lại nhờ người khác đưa giùm? Anh ấy không thể đích thân đưa cho tôi sao?"
Ngô Sở Úy hơi lấy làm khó xử: "Cái này...!tôi đoán anh ta mắc cỡ đi.
Cô nghĩ xem, thời gian này tôi là người liên lạc bắt cầu giữa hai người, dù sao còn một tầng cửa sổ giấy chưa đâm rách, cô cũng phải cho Trì Sính cơ hội biểu đạt thái độ chứ?"
Lý Chi Linh lập tức hiểu ám thị của Ngô Sở Úy, vui sướng nói: "Tối hôm nay tôi muốn tổ chức tiệc sinh nhật, đúng lúc mượn thời cơ này, anh nhất định phải nói Trì Sính đến dự."
Ngô Sở Úy xoa mày, "Chuyện này tôi thông báo không hay lắm đi?"
Lý Chi Linh nghĩ nghĩ: "Cũng đúng, vậy tôi đến đơn vị tìm anh ấy, chính miệng nói cho anh ấy biết."
Ngô Sở Úy không khỏi nghĩ, nếu Trì Sính không đồng ý đến dự tiệc, liền chứng minh hắn thật sự không có một chút suy nghĩ nào với Lý Chi Linh, vậy Ngô Sở Úy nhất định sẽ cố gắng hết sức có thể để khuyên hắn đi, sau khi chuyện thành cũng sẽ không tính toán gì với hắn nữa.
Giả dụ Trì Sính vui vẻ đồng ý, bất kể là xuất phát từ tình cảm cá nhân hay mặt mũi lãnh đạo, đều chứng minh hắn có một chút cố kỵ với Lý Chi Linh, ngày sau ắt trở thành mối họa ngầm.
Tuy lấy những chuyện này đi trách Trì Sính thì có hơi gượng ép.
Nhưng đối với Ngô Sở Úy chỉ mong tóm được điểm yếu của Trì Sính đến phát điên mà nói, đây đã là cơ hội tốt duy nhất có thể lấy ra để trừng trị Trì Sính, báo mối thù ngược đãi.
"Đúng rồi, anh đem cái này trả cho Trì Sính đi." Lý Chi Linh nói.
Ngô Sở Úy rất cảm kích với sự phối hợp của Lý Chi Linh, nha đầu này, càng lúc càng vào quỹ đảo rồi.
"Đúng, nếu cô muốn tổ chức lễ sinh nhật, món quà này tặng đi thế này sẽ trở nên không đủ thành ý."
Lý Chi Linh đỏ mặt: "Khi anh trả cho Trì Sính, nhất định phải nói, không phải tôi không muốn nhận, chỉ là hiện tại không muốn lấy.
Đến lúc nào nên tặng, trong lòng anh ấy phải tự hiểu."
Ngô Sở Úy cười: "Yên tâm đi, anh ta không hiểu tôi cũng làm cho anh ta hiểu."
Chiều năm giờ, Ngô Sở Úy nhận được điện thoại của Trì Sính.
"Tối nay không ăn cơm chung với cậu rồi."
Ngô Sở Úy căng cứng người, hỏi: "Anh muốn đi đâu?"
"Sinh nhật bạn."
Nghe câu này, Ngô Sở Úy không còn hỏi thêm nữa, trực tiếp cúp máy.
Cho dù đây là kết quả tốt nhất, vừa không cần y phải lãng phí mồm mép, còn có thể túm được điểm yếu có lẽ có của Trì Sính.
Nhưng vừa nghĩ đến Trì Sính vui vẻ đồng ý như thế, trong lòng Ngô Sở Úy vẫn cảm thấy rất không thoải mái.
Nhưng, dù có không thoải mái cũng phải vực tinh thần dậy, dù sao đây là trận chiến cuối cùng.
Nhất định phải kết thúc cho thật đẹp.
Nghĩ đến đây, Ngô Sở Úy lập tức rời khỏi công ty, về nhà vào phòng ngủ bố trí tất cả.
Sau đó vội vã tới mai phục ở khách sạn mà Lý Chi Linh tổ chức tiệc sinh nhật, đậu xe ở một góc thật kín, thuê một căn phòng ở đối diện khách sạn, kê một cái kính viễn vọng độ rõ cao, tỉ mỉ quan sát động tĩnh đối diện.
Khoảng bảy giờ, bạn bè của Lý Chi Linh đến hội trường tiệc.
Bề trên thì chỉ có cha mẹ của Lý Chi Linh, điều này làm Ngô Sở Úy thầm thở ra, nếu bề trên quá nhiều thì không dễ thu dọn.
Những người còn lại là khuê mật của Lý Chi Linh, đồng nghiệp, bạn cùng trường...!tổng cộng không đến hai mươi người.
Thêm nữa chính là Trì Sính và các đồng nghiệp của hắn, trọng điểm là mấy phòng làm việc ở kế bên phòng Trì Sính, còn có những phụ nữ độc thân có tướng mạo không tồi trong đơn vị.
Mục đích mời những người này rất rõ ràng, tuyên bố quyền sở hữu của cô ta, để cho những kẻ bình thường có mắt không tròng, luôn ở sau lưng cô nói này nói nọ triệt để câm miệng.
Ngô Sở Úy nhìn thấy rõ qua kính viễn vọng, Lý Chi Linh mặt mày rạng rỡ nói gì đó với những khuê mật đứng quanh mình, cho dù Ngô Sở Úy không nghe thấy, cũng có thể đoán được ít nhiều.
"Trì Sính? Hình như tôi từng nghe về người này."
"Đúng vậy, người này rất nổi danh trong giới các cậu ấm, nghe nói cực kỳ thích rắn, hơn nữa rắn không rời người."
"A! Không phải chứ? Thật đáng sợ, tôi vừa nghĩ đến rắn đã nổi da gà toàn thân rồi.
Linh nhi, cậu không sợ sao?"
Lý Chi Linh cười thản nhiên, "Mỗi lần anh ấy gặp mặt tôi, đều sẽ nhốt con rắn lại trước, sẽ không dọa tôi."
"Oa, Linh nhi, cậu thật lợi hại, người hung dữ như thế cũng tóm được."
Lý Chi Linh bĩu môi: "Nào có? Người ta còn chưa thừa nhận nữa kìa, ai biết có phải tôi tự mình đa tình hay không?"
"Ối trời! Nghe cậu nói đi, không phải nói đã đưa nhẫn luôn rồi sao?"
Lời này vừa nổ ra, tay Lý Chi Linh lập tức bị mười mấy người tranh nhau quan sát, tiếng đùa giỡn vang lên không ngừng, "Ở đâu? Ở đâu? Tụi này muốn xem!"
Lý Chi Linh vất vả giải cứu cánh tay của mình ra, đỏ mặt nói: "Gấp cái gì vậy chứ? Anh ấy còn chưa tặng mà!"
Lại một đống tiếng kêu mất hứng.
Lý Chi Linh lập tức bổ sung: "Nhưng hôm nay anh ấy sẽ tặng."
"Ôi, không phải là cầu hôn cậu trước mặt tụi mình chứ?"
Lại một vòng đùa giỡn sôi nổi.
"Tiết lộ một tí đi, bao nhiêu carat, kiểu dáng thế nào?"
Lý Chi Linh dựa vào trí nhớ nói: "Không phải kim cương, dường như là ngọc lục bảo, xung quanh có một vòng hoa văn hình rắn, mặt trong của nhẫn mới là logo tên tôi.
Ái chà tôi cũng không nhớ rõ nữa, đến lúc đó không phải sẽ biết sao?"
Đang nói thế, Trì Sính và hai đồng nghiệp cùng bước vào.
Dùng "máy giảm thanh" để hình dung khí thế của Trì Sính thì không còn gì thích hợp hơn, từ khi hắn bước vào cửa, trên đường đi tất cả đều yên lặng.
Gần như ai nhìn thấy hắn, cũng không tự chủ được mà ngậm miệng, không phải do người này đẹp trai đến mức nghịch thiên, chỉ là do hắn có một cảm giác uy hiếp khiến người ta nói không nên lời.
Trì Sính chỉ đi đến trước mặt cục trưởng Lý, nói vài câu khách sáo, sau đó tìm một vị trí ngồi xuống, tự mình hút thuốc.
Trong ống kính của Ngô Sở Úy cũng xuất hiện Trì Sính, thần kinh liền căng chặt, khác với mọi người, y hoàn toàn quan sát Trì Sính từ một góc độ khác.
Má, còn thay đồ mới nữa! Nhìn cái điệu bộ ra vẻ uy bức của anh đi! Hút thuốc còn không cần dùng tay kẹp, muốn thể hiện anh đẹp trai cỡ nào phải không?
Tuy nói thế, nhưng Ngô Sở Úy vẫn nhìn chằm chằm Trì Sính không ít.
Đại sảnh càng thêm nhiều người, càng thể hiện người này xuất chúng.
Trì Sính tùy ý quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt âm lạnh tập trung lên trên hai cái ống kính màu đen.
Ngô Sở Úy trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Trì Sính qua một lớp cửa sổ, trong lòng không khỏi sợ hãi, vội vã quay ống kính sang chỗ khác.
Qua một lát, quay lại nhìn, Trì Sính đã đổi chỗ rồi.
Vuốt vuốt ngực, sợ hãi không đâu thôi.
Mọi người đến đủ, tiệc sinh nhật chính thức bắt đầu.
Không có gì khác biệt với tiệc sinh nhật bình thường, nhiều lắm là thức ăn tinh xảo hơn, kiểu hoa chúc mừng nhiều hơn thôi.
Bình thường cục trưởng Lý luôn quen nghiêm túc, hôm nay cũng hiếm khi lộ ra vẻ mặt hòa ái, còn hát một khúc ca sinh nhật cho con gái dưới yêu cầu của mọi người, thể hiện rõ vai người cha hiền từ.
Hai tiếng đồng hồ qua đi, bình rượu đã thấy đáy, không khí trong phòng càng lúc càng nóng.
Không biết ai dẫn đầu, mọi người liền bắt