Tuy Trì Sính đã dọn ra khỏi ngoại ô từ lâu, nhưng lúc đó phòng ở còn chưa đến hạn trả, hắn cũng chưa trả, mấy hôm nay đã đến hạn, chủ nhà liên tục gọi điện thúc giục Cương Tử, vì Trì Sính để lại đó không ít đồ, hắn không dám tùy tiện dọn ra ngoài, nên hối người bên này mau qua dọn dẹp.
Buổi tối tan ca, Trì Sính cùng Ngô Sở Úy đi ăn cơm tối.
“Lát nữa tôi phải ra ngoại ô một chuyến, cậu có muốn đi cùng không?”
“Không.” Ngô Sở Úy nói: “Tôi đi tìm Khương Tiểu Soái một lát.”
Trì Sính liếc mắt nhìn Ngô Sở Úy, giọng điệu hơi không vui.
“Tìm cậu ta làm gì?”
“Cứ cách một thời gian tôi sẽ tìm anh ta chuyện phiếm một lần, nếu không sẽ cảm thấy trong lòng không yên ổn, có lúc Tiểu Soái giống như nơi ký thác tinh thần của tôi vậy, cùng là những lời đó, có thể nói với ai cũng vậy, đáp án có được đều như nhau, nhưng nếu nói ra từ miệng anh ta, tôi sẽ cảm thấy yên tâm kỳ lạ, tôi…”
“Cậu còn muốn đi hay không hả?” Trì Sính ngắt lời Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cúi đầu húp canh.
“Húp ít thôi.” Trì Sính nói: “Lát nữa kẹt xe muốn tiểu lại không tìm ra nhà vệ sinh.”
Ngô Sở Úy huênh hoang nói: “Sợ gì chứ? Dù sao là buổi tối, ra ngoài tìm chỗ tiểu là xong!”
Ánh mắt âm trầm liếc thẳng vào Ngô Sở Úy, sau đó gọi: “Phục vụ.”
Phục vụ bước qua.
“Cho một chai nước khoáng.”
Ngay sau đó, chai nước khoáng được đặt lên bàn.
Bên cạnh Trì Sính có một bồn hoa, hắn mở nắp chai, đổ nước khoáng vào bồn hoa.
“Này, anh làm gì vậy?” Ngô Sở Úy gấp lên: “Anh không uống thì cho tôi chứ? Đổ hết làm gì?”
Trì Sính bóp chai nước khoáng vang lép bép, sau đó đưa cho Ngô Sở Úy.
“Khi về rót đầy chai này cho tôi.”
Ngô Sở Úy lập tức hiểu ý Trì Sính, không tình nguyện nói: “Tôi không tiểu đường là được chứ gì? Tôi nín, đến nơi rồi tiểu không phải là được sao?”
“Cầm lấy.” Thái độ Trì Sính rất cứng.
Ngô Sở Úy bực mình: “Vậy nếu không có thì sao? Cũng không thể bắt ép tôi rót vào đó chứ?”
“Cậu húp nhiều canh như vậy, trước đó còn uống một chai bia, chắc chắn sẽ có.
Cậu không chỉ phải rót, hơn nữa còn phải rót đầy, nếu không đầy thì cũng phải nặn đầy cho tôi.”
Ngô Sở Úy vừa muốn phản bác, Trì Sính cường thế chặn lời: “Nói thêm một tiếng thì đổi sang thùng.”
“…”
Lên xe, Ngô Sở Úy ném chai nước khoáng lên ghế phó lái, trong lòng phẫn hận, cái gì vậy chứ? Đi nói chuyện phiếm thôi cũng phải mang chai nước tiểu về!
Trên đường chạy ra ngoại ô, Cương Tử hỏi Trì Sính: “Cậu biết ai là người đầu tiên phát hiện Uông Thạc ở Bắc Kinh không?”
“Phát hiện?” Trì Sính liếc mắt nhìn Cương Tử: “Không phải sau khi cậu ta về thì đi tìm Quách Thành Vũ sao?”
“Không phải, Lý Vượng nói với tôi, là lúc Quách Thành Vũ lái xe trên đường phát hiện Uông Thạc, vượt qua con lươn băng qua đường cản cậu ta lại, lúc đó nếu Quách Thành Vũ không cản cậu ta lại, Uông Thạc đã bỏ đi rồi.”
Trì Sính hừ lạnh: “Mắt cậu ta tốt thật.”
“Lý Vượng cũng khó hiểu lắm.” Cương Tử nói: “Đã xa nhau bảy năm rồi, Quách Thành Vũ còn có thể vừa nhìn đã nhận ra Uông Thạc trong đám đông, hơn nữa còn là lúc đang lái xe, thật tài ba!”
Nhiệt độ trên mặt Trì Sính càng lúc càng thấp, Cương Tử liếc mắt thấy, do dự có nên tiếp tục nói vế sau hay không.
“Nói.” Số từ mệnh lệnh càng ngắn, khả năng chống lại càng nhỏ.
Chân mày Trì Sính nhíu chặt thành hai đường lạnh lẽo, tim giống như trời đêm bên ngoài, thò tay không thấy năm ngón.
Sau khi quẹo qua mấy ngã rẽ, cuối cùng cũng đến mấy căn nhà trệt mà Trì Sính từng thuê, tính tổng lại, Trì Sính cũng ở đây được bốn năm rồi, đồ đạc này nọ cũng bố trí không ít.
Gia cụ còn được, ai muốn thì cho người đó mang đi, mấu chốt là nuôi rắn thời gian dài, phòng ở âm u ẩm ướt, rất nhiều chỗ có vết nứt, mấy hôm nay vẫn bận rộn tu sửa.
Sau khi xuống xe, Cương Tử liền cùng những người đó chỉnh lý lại.
Trì Sính một mình dạo khắp nơi, tuy rằng trước kia sống ở đây vì muốn an tĩnh, nhưng sống nhiều năm như thế, dù có lạnh nhạt cũng có tình cảm.
Nước trong hồ nhỏ trước cửa đã dâng lên, trước kia vào mùa này, trong nước sẽ thò ra rất nhiều cái đầu nho nhỏ, đó đều là các con của hắn, bơi qua bơi lại bên trong.
Trì Sính ngồi xổm cạnh hồ hút thuốc, nhìn mặt hồ lấp lánh tia đen thẫm trong sắc đêm bao trùm.
Đột nhiên, trong lùm cỏ truyền đến động tĩnh.
Nuôi rắn nhiều năm như thế, Trì Sính đương nhiên có thể nghe ra được đó là tiếng động của rắn.
Nhưng thứ làm hắn ngạc nhiên, đó là trước khi hắn đi rắn đã bị dọn hết rồi, nhưng hơi thở của con rắn này vẫn rất quen thuộc.
Trừ tiếng vang xềnh xệch, Trì Sính còn thoáng nghe được tiếng thở của người.
Đi về hướng âm thanh, lấy chân mở lùm cỏ rậm rạp, tình cảnh trước mắt khiến ngực hắn chấn động.
Uông Thạc nằm trong lùm cỏ, hai tay gối dưới đầu, ánh mắt lạnh nhạt nhìn trời, trên cổ y là một con rắn nhỏ, chỉ thô bằng ngón tay.
Nhưng ánh mắt nó rất sắc bén.
Trì Sính không nói gì, nhìn chằm chằm Uông Thạc dưới đất.
Uông Thạc nhanh chóng chuyển mắt qua, cười gian xảo.
“Buổi tối không về nhà nằm đây làm gì?” Giọng Trì Sính rất cứng, nhưng Uông Thạc không hề để ý.
Tay gối sau đầu, người cứ như không xương, ánh mắt ma quỷ cố ý đánh giá trên người Trì Sính, giống như rắn đang dòm con mồi.
“Trong nửa năm cậu dọn đi, tôi thường đến đây chơi, chỉ là cậu không biết mà thôi.”
Ánh mắt Trì Sính thay đổi, nói: “Nhanh cút về ngủ dùm.”
“Hôm nay tôi ngủ ở dây.”
Trì Sính cúi người xuống, kéo Uông Thạc lên, ánh mắt hung hãn nhìn vào y: “Bớt giở trò quỷ với tôi đi, nên về đâu thì về đó đi!”
Trên mặt Uông Thạc vẫn là nụ cười không nghiêm túc: “Cậu như thế, tôi sẽ cho rằng cậu đau lòng sợ tôi nhiễm lạnh đó.”
“Không giả bộ thì cậu sẽ chết