Công ty ném hết cho Lâm Ngạn Duệ, Ngô Sở Úy chỉ thỉnh thoảng gọi điện đến hỏi thăm tình trạng, Trì Sính ban ngày vẫn đi làm bình thường, tối sẽ cùng Ngô Sở Úy đến bệnh viện qua đêm.
Con trai bảo bối ở bên cạnh thì sẽ khác, mấy hôm nay bà Ngô bình phục rất nhanh, khí sắc còn tốt hơn thời gian trước.
Bình thường ở bệnh viện chịu không nổi, vừa tốt một chút đã muốn về nhà, lần này dưới sự khuyên can của Ngô Sở Úy, bà tích cực phối hợp bác sĩ trị liệu, rảnh rỗi sẽ đi dạo quanh bệnh viện, làm gì cũng rất có tinh thần.
Tuy chị của Ngô Sở Úy cũng sẽ đến bệnh viện chăm sóc bà Ngô, nhưng Ngô Sở Úy vẫn không rời một bước ở bên cạnh giường bệnh của bà, tối ngủ cũng không còn sâu nữa, có một chút động tĩnh gì cũng bị đánh thức.
Phòng bệnh của bà Ngô là phòng bệnh lớn, bên trong có phòng dành cho bệnh nhân còn có phòng cho người nhà.
Phòng bệnh nhân có hai giường, trừ giường của bà Ngô, giường còn lại là cho hai chị em Ngô Sở Úy thay phiên nhau ngủ, dù sao con gái chăm sóc cho mẹ sẽ tiện hơn một chút.
Ngô Sở Úy và Trì Sính ngủ trong phòng dành cho người thân, chỉ có một tấm kính ngăn cách giữa hai phòng, đối diện có động tĩnh gì đều có thể nghe thấy.
Mấy hôm trước, tâm trạng Ngô Sở Úy luôn rất kém, Trì Sính có nhu cầu cũng ráng nhịn.
Hai hôm nay bệnh tình của bà Ngô đã chuyển biến tốt, tâm trạng Ngô Sở Úy cũng tốt hơn, Trì Sính liền rục rịch muốn động.
Tối đến, hai người ngủ chung ổ chăn, tay Trì Sính không ngừng sờ bậy vào trong áo Ngô Sở Úy.
Ngô Sở Úy cũng có chút nóng nảy khó nhịn, nhưng khổ nỗi mẹ già ở ngoài, không dám để bà nghe thấy tiếng động gì, liền cố gắng ấn tay Trì Sính lại.
“Đừng quậy.”
Trì Sính làm như không nghe thấy, sóng mũi cao thẳng tì lên cổ Ngô Sở Úy, giọng nói đầy sức hút vang lên: “Thật thơm.”
Ngô Sở Úy bị hơi nóng phả ra từ mũi Trì Sính đốt cho toàn thân nóng lên, vặn cổ tránh khỏi phen quấy rối này.
Trì Sính vẫn đang hồi vị: “Có mùi hương của đất.”
“Ý của anh chính là người tôi bẩn hả?” Ngô Sở Úy liếc nhìn Trì Sính.
Trì Sính nhẹ giọng nói: “Tôi thích hương vị này trên người cậu.”
Ngô Sở Úy ôm đầu Trì Sính, nói: “Anh cứ đi hôn ông cụ xin cơm ở Thiên Kiều đi, cả ngày ông ấy nằm dưới đất tiếp xúc với đất, mùi vị còn nồng hơn tôi.
Nói xong, Trì Sính còn chưa làm gì, bản thân y đã cười hê hê thật ngốc.
Đã rất lâu Trì Sính không thấy Ngô Sở Úy cười như thế, lòng nóng muốn phỏng, hận không thể vò nắn y, vò thành một cục lớn như lòng bàn tay, mỗi ngày nhét trong túi, bất luận đi đâu cũng đều mang theo.
Trì Sính cắn một cái lên cổ Ngô Sở Úy, phát ra một tiếng bóc.
Ngô Sở Úy giật mình, lập tức dựng ngón tay bên môi.
“Xuỵt… muốn chết hả?”
Trì Sính không để ý đến tiếng xuỵt của Ngô Sở Úy, chỉ nhìn chằm chằm cái miệng chu lên lúc phát ra tiếng “xuỵt” đó, nhịn không dược dùm cặp kìm của mình bóp hai má y, nói: “Thật muốn bạo miệng cậu.” (khẩu giao đó)
Ngô Sở Úy hung tợn quay đầu đi không để ý đến hắn, Trì Sính thò tay vào trong quần ngủ của Ngô Sở Úy, túm cào kéo vuốt ở phần lông, khiến Ngô Sở Úy liên tục mài răng nhăn mặt, nhưng vẫn không dám kêu lên.
“JJ của tôi rảnh quá lâu rồi, sắp gỉ sét rồi.” Trì Sính hạ lưu nói: “Dùng lỗ nhỏ của cậu mài cho tôi đi.”
Ngô Sở Úy tức giận nói: “Tự lấy tay mài.”
“Tay tôi mài không nhanh.” Trì Sính nói như mê hoặc: “Cậu mài cho tôi đi.”
Không cho phép Ngô Sở Úy kháng cự, Trì Sính trực tiếp kéo tay y bỏ vào quần mình, khiến y cảm nhận được vật lớn nóng hổi cương to và hơi thở phái mạnh uy mãnh.
Ngô Sở Úy túm lấy cái cây của Trì Sính, không khỏi liên tưởng sâu xa, đủ cảnh kích tình ngày xưa ùa vào não.
Trì Sính hạ lưu hỏi: “Có phải muốn tôi thao mông cậu không?”
Ngô Sở Úy ẩn nhẫn không mở miệng, cũng không nhìn Trì Sính.
Qua một lát, Trì Sính tách hai chân Ngô Sở Úy ra.
Ngô Sở Úy lập tức hoảng sợ giữ eo Trì Sính lại, vội vã khuyên ngăn: “Đừng mà! Mẹ tôi ở bên ngoài, lỡ bà nghe thấy thì làm sao? Hơn nữa chị tôi cũng ở đó.”
Trì Sính nói: “Không sao, tôi không động, tôi chỉ muốn cậu ngậm cho tôi.”
Ngô Sở Úy không theo, Trì Sính liền cọ cọ giữ chân y.
Sau đó gậy cứng tì vào cửa động, Ngô Sở Úy rung mạnh vài cái, thực sự chịu không nổi, cong lưng xuống giường, khiễn gót đi ra ngoài, Trì Sính đi theo sau y.
Hơn hai giờ đêm, vạn vật yên tĩnh, trong khu xanh hóa cách bệnh viện không xa, là một quang cảnh dập dờn tràn đầy phong tình và mùi vị hoang dã.
Ngô Sở Úy tựa lên thân cây, một chân chống đất, chân kia bị Trì Sính nhấc cao, từ sau lưng hung mãnh xuyên vào, tiếng bốp bốp thô bạo điểm thêm mấy phần kích tình và dâm mị cho màn đêm yên bình.
Ngô Sở Úy lần đầu dã chiến, lại nghẹn lâu như thế, kích động đến mức cào ra mấy đường trên thân cây.
Trì Sính kéo hai tay ấn trên cây của Ngô Sở Úy ra, cánh tay mạnh mẽ siết chặt eo y, khiến lưng y dán vào ngực hắn, rút ngắn khoảng cách giữa hai trái tim, có thể cảm giác được sức mạnh truyền đến từ bộ vị kết hợp một cách mãnh liệt.
“A a… sâu quá… nhanh quá…”
Trì Sính lại đẩy Ngô Sở Úy ngã xuống đất, mùa thu sương xuống rất nhiều, cỏ rất lạnh, Trì Sính sợ lạnh đến mông bảo bối, liền dùng tay lót phía dưới, hưởng thụ kích tình đến từ cái mông đầy mồ hôi của Ngô Sở